Triệu Địa tự điều khiển xe ngựa chạy mấy ngày đường, cuối cùng đi tới Loan Thành. So với Hiên Viên thành khí thế hùng vĩ, Loan Thành này nói là một thành còn có chút miễn cưỡng, nói là một trấn nhỏ sẽ sát thực tế hơn.
Phía Bắc Loan Thành dựa vào Lưu Vân Sơn mạch dài hơn ba ngàn dặm. Lưu Vân phường thị mà Triệu Địa muốn tới nằm ở nơi này.
Sau khi xe ngựa ra khỏi cửa Bắc Loan Thành chừng hai canh giờ, đã tới trước một thôn. Thôn này xây dựng dưới chân núi, lác đác chỉ có trăm hộ gia đình. Qua khỏi thôn này toàn là đường núi, xe ngựa cũng không có đất dụng võ. Triệu Địa xuống xe ngựa, quyết định tìm một vị lão nông trong thôn để hỏi thăm một chút tình hình trong núi.
Dù sao hắn cũng chỉ biết được đại khái vị trí của Lưu Vân phường thị trong dãy núi này qua điển tịch. Nhưng Lưu Vân Sơn mạch này vô cùng rộng lớn, nếu muốn tìm được lối vào phường thị e rằng cũng phải tốn không ít công phu. Nếu như có một người tu tiên có thể hỏi thăm, đương nhiên là không còn gì bằng, nhưng Triệu Địa đã dùng Linh Mục thuật quan sát mấy lần, phát hiện trong thôn này không có bất kỳ người tu tiên nào tồn tại, cho nên cũng chỉ có thể tìm những lão nhân lớn tuổi hỏi han tình hình.
Ở địa phương mà phàm nhân có thể tới được lại là nơi người tu tiên tụ tập, thông thường mà nói, vì phòng ngừa phàm nhân cùng dã thú xông vào, lúc nào cũng sẽ có thiết lập một ít cấm chế, để ngăn phàm nhân lại bên ngoài. Tỷ như hạp cốc bên trong Nam Hoa Sơn mạch kia hàng năm nồng đậm mây mù, chính là một trong những cấm chế mà Giản gia bố trí để phòng ngừa phàm nhân tiến vào. Nếu quả thật có phàm nhân to gan tiến vào trong sương mù dày đặc, sẽ lập tức mất đi phương hướng.
Sau khi đi lòng vòng một thời gian, cuối cùng cũng sẽ trở ra bên ngoài sương mù dày đặc.
Nếu như là phàm nhân thường vào núi, sẽ biết được trong núi có một ít địa phương kỳ lạ, mà những địa phương này rất có thể là những nơi trú ngụ của người tu tiên.
Lão nhân nông phu này quả nhiên nhắc tới một địa phương kỳ lạ trong núi.
Theo như lời lão nhân này, lão đã đi qua địa phương ấy không chỉ một lần, mỗi lần đều bị tiếng nước chảy tựa như thác nước hấp dẫn tới, nhưng đến gần lại chỉ thấy núi xanh cây xanh bình thường mà thôi. Lão đã đi vòng quanh đó rất lâu, nhưng thủy chung vẫn không tìm được thác nước ở chỗ nào.
Triệu Địa hỏi rõ ràng vị trí cụ thể của thác nước kỳ dị kia, quả nhiên cách tiêu ký Lưu Vân phường thị ghi trong sách không xa, chăng lẽ thác nước kia chính là lối vào phường thị?
Lập tức Triệu Địa liền quyết định đi tới thác nước kia, nếu xe ngựa đã không cần dùng nữa, hắn bèn thuận tay đưa cho lão nhân.
Bất quá lão nhân chỉ tùy tiện trả lời vài câu hỏi, lại được báo đáp bằng bốn con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa, khiến cho lão ngẩn người ra một hồi lâu không nói nên lời. Lão cũng không dám sử dụng tuấn mã cùng xe ngựa này, ngược lại gìn giữ vô cùng cần thận, Sợ rằng có một ngày nào đó vị công tử nhà giàu trẻ tuổi kia sẽ quay trở lại, tìm tới cửa đòi lão.
Cho đến hơn hai năm sau, thủy chung không thấy vị công tử kia trở lại, rốt cục lão mới dám coi đó là vật của mình, chia cho con cháu.
Chỗ này thật đúng là khó tìm! Lúc này Triệu Địa đang đi trong một sơn cốc ở phía Nam Lưu Vân Sơn mạch. Trong này núi xanh cây xanh, rậm rạp vô cùng, thỉnh thoảng còn có mùi hoa thơm nhàn nhạt bay tới từng trận. Thứ không hợp với cảnh trí này chính là tiếng nước chảy nghe như rơi xuống đầm, che lấp cả tiếng côn trùng kêu vang. Thế nhưng bốn phía toàn là núi xanh cây xanh, không có bất kỳ dòng nước chảy nào.
Sau khi vượt núi băng đèo mấy ngày nữa, rốt cục Triệu Địa đã đi tới thác nước thần bí mà lão nông kia nhắc tới.
Triệu Địa phóng xuất thần thức, khuếch tán lực chú ý ra xung quanh, quả nhiên phát hiện ra điểm khác thường.
Ngay sau đó hắn rót linh lực vào đôi mắt, định dùng Linh Mục thuật nhìn cho rõ. Quả nhiên là huyễn thuật! Bất quá may là loại đơn giản nhất, Triệu Địa thầm cảm thấy mình may mắn. Hiển nhiên huyễn thuật nơi này được sử dụng nhắm vào phàm nhân, chỉ cần tu sĩ có Linh Mục thuật cẩn thận quan sát, cũng có thê phát hiện chỗ sơ hở trong đó.
Sơ hở này nằm trên một gốc đại thụ thật to bên tay phải Triệu Địa cách đó không xa. Cây đại thụ này mơ hồ có linh quang nhàn nhạt dao động, trừ chuyện này ra, nêu cẩn thận quan sát một chút, có thể thấy rằng lá trên đại thụ này thoạt nhìn dường như lay động theo gió, nhưng trên thực tế mỗi lần lay động như vậy, biên độ và tần số giống hệt như nhau, không liên quan gì tới hướng gió hay gió mạnh hay nhẹ.
Triệu Địa thi triển một đạo Kim Cương Tráo cho mình, nhất thời toàn thân được một mảnh kim quang mờ mờ bao quanh. Giữa kim quang, Triệu Địa đi thăng về phía đại thụ, tới trước đại thụ rồi nhưng vẫn không có vẻ gì là dừng lại.
Trong khoảnh khắc Kim Cương Tráo của Triệu Địa chạm vào đại thụ, đại thụ chợt chớp động linh quang mấy cái, biến mất không thấy. Đến sau khi Triệu Địa xuyên qua rồi, lại khôi phục thành một gốc đại thụ xanh um như trước.
Triệu Địa trong kim quang dễ dàng xuyên qua đại thụ, cảnh sắc trước mặt hắn cũng theo đó thình lình biến hóa.
Trước mặt Triệu Địa không còn núi xanh cây xanh gì nữa, mà rõ ràng là một mảng Đào Hoa lâm đỏ rực. Xa hơn một chút có một ngọn núi cao ngất tận mây, vô cùng xinh đẹp, mà một ngọn thác giống như sợi bạc đang chảy ra từ giữa sườn ngọn núi này. Tiếng nước chảy rào rào chính là từ ngọn thác này truyền tới.
Triệu Địa nhắm hướng thác nước, chậm rãi băng qua Đào Hoa lâm không lấy gì làm rậm rạp này. Lúc này đang là đầu hạ, dưới chân núi trăm hoa rơi rụng ngổn ngang. Mà nhiệt độ trong núi hơi mát mẻ, đang là lúc hoa đào nở rộ. Nghe thấy mùi hoa thơm nức xộc vào mũi, Triệu Địa không nhịn được dùng Hán ngữ nhẹ giọng ngâm nga: "Tháng Tư dưới thế không còn cỏ, hoa đào cửa Phật lại nỡ ra."
Thế nhưng nơi này chỉ có núi có hoa đào, lại không có một ngôi chùa nào cả, nếu không thật đúng là vô cùng hợp cảnh.
Nhưng khi hắn xuyên qua Đào Hoa lâm, lại thấy được một màn còn hơn cả hợp cảnh.
Trong đầm nước xanh biếc chu vi chừng trăm thước bên dưới thác nước, đang có một thiếu nữ tóc đen tới ngang lưng, thân hình tuyệt mỹ đang lộ thể mà tắm.
Lúc này cách thiếu nữ kia còn chừng mấy trăm thước, Triệu Địa lập tức ngừng bước. Hắn chú ý thấy trên người thiếu nữ này có linh quang chớp động, cũng là một người tu tiên. Đây cũng là vị tu sĩ đầu tiên mà Triệu Địa gặp được từ sau khi hắn rời khỏi Giản gia. Chẳng qua là Triệu Địa không ngờ rằng gặp dưới một nữ tu sĩ thân hình nóng bỏng dưới tình huống "hoa đào mở rộ, xuân quang lãng mạn" như vậy.
Hiển nhiên thiếu nữ kia chưa phát giác ra Triệu Địa, trong lòng hắn xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, quyết định lặng lẽ quay trở vào Đào Hoa lâm.
Thiếu nữ đang tắm dưới đầm vui vẻ, chợt nghe từ Đào Hoa lâm cách đó không xa truyền tới một giọng nam: "Tháng Tư dưới thế không còn cỏ, hoa đào trên núi lại nở ra".
– Người nào đó, đừng qua đây!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!