Chương 91: Biển mịt mờ

Trời bạc phơ, nước mờ mịt.

Người bị nhốt ở trong biển, ngồi xổm trên lưng một con mèo.

Cát Lâm do dự đã lâu, rốt cục nhịn không được nói:

"Chúng ta còn chưa ăn cơm chiều."

...

Không chỉ người chưa ăn, mèo cũng chưa ăn!

Trước khi xảy ra chuyện, Chiến Thần đang làm cá thái lát trong khoang thuyền kìa, kết quả một cây đao văng ra thành hung khí, về phần cá —— chắc chìm vào đáy biển rồi.

Lão Qusair vươn tay lau bọt nước trên mặt một cái, bắt đầu tự hỏi vấn đề này.

Kỳ thật trong nhẫn trữ vật chỉ có đồ ăn, hai vị tế ti điện Chiến Thần còn có rau khô và đồ gia vị, ăn uống cũng không thiếu. Vấn đề chỉ có một, đồ đều là nguyên liệu nấu ăn chưa được nấu nướng, làm cách nào để nấu cơm trên lưng mèo?

"Tôi có một cái lò ma pháp, mua khi ở Đan Đóa."

Grant lấy ra một quả cầu tròn màu xám từ trong nhẫn trữ vật của mình, bên trên khắc dấu ký hiệu ma pháp, cách sử dụng thứ này không khác lò vi ba cho lắm, đúng giờ đúng lượng xử lý nguyên liệu.

Bởi vì Grant không quá biết dùng lò ma pháp, thịt nướng bữa tối có tí mùi khét.

Cát Lâm cảm thấy không sao cả, lúc ban đầu anh thuê phòng tìm việc làm, mỗi ngày đều sống bằng kĩ năng bóng đêm của mình, thẳng đến khi có biên chế công viện ra nhà ăn, anh cũng chẳng thể tôi luyện ra kĩ năng nấu ăn.

Lúc Grant chia thịt nướng, động tác hết sức cẩn thận.

Mèo tuy đủ lớn, nhưng lưng nó cũng không bằng phẳng, ở giữa cao, hai bên thấp.

Hơn nữa cái Địa hình này cũng không cố định, Gafia đạp bốn chân bơi lội, cơ bắp chuyển động, người bên trên cũng sẽ lay động theo cái thảm trải sàn này.

Nhiệt độ của lò ma pháp rất cao, nếu không cẩn thận va trúng người, độ chừng sẽ bị phỏng ngay lập tức.

Tết ti Grant là võ giả cấp 8, nhưng lão Qusair với Cát Lâm không phải, làm đầu bếp chia thức ăn, anh ta cảm thấy mình cần phải chăm sóc thực khách.

Cát Lâm vừa ăn vừa nhìn mèo dưới chân.

Nó không cần à?

"Thức ăn dự trữ không nhiều lắm." Tế ti Grant bất đắc dĩ nhún vai.

Một con mèo lớn như thế, một bữa cơm là có thể ăn sạch đồ ăn trong nhẫn trữ vật của bọn họ.

"Có chuyện tôi thấy rất kỳ quái, sức ăn Gafia cũng theo hình thể lớn nhỏ mà biến hóa?" Cát Lâm gặm thịt nướng hỏi.

Tôi không biết.

Làm chủ nhân của mèo, Eloca cho một ra một đáp án khiến mọi người ngạc nhiên.

Cả tế ti của y đều là vẻ mặt kinh ngạc, điều này sao có thể không biết được?

"Tôi vẫn luôn cho rằng mèo của tôi chỉ lớn có nhiêu đây." Eloca mặt không đổi sắc mà đưa tay áng chừng một chút.

...

Nói đến vấn đề mèo biến thành tường, mọi người đều trầm mặc.

Eloca thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!