Cát Lâm bị mèo quào cho mặt nở hoa.
Sau khi bừng tỉnh đầu óc anh vẫn là một mảnh hỗn độn, phân không rõ mình đang ở đâu, vừa nãy xảy ra chuyện gì.
Chóp mũi anh chôn vào trong đám lông mềm mịn như nhung, còn chưa kịp lưu luyến loại cảm giác ấm áp thoải mái này, hai má đã bị quạt cho mấy dấu móng tay.
Nói chính xác hơn, là đạp.
Mèo đen tức giận rời khỏi bụi cỏ, nó không rõ sao lại có người xuất hiện ở đấy.
Vị trí của mảnh di tích này cực kì bí mật, cửa vào là khe hở giữa hai vách núi, bên ngoài có cây cối rậm rạp che đi, người Hegel sẽ không tới gần trừ khi tiến hành hoạt động tế điển.
Ý từ từ! Hình như hôm nay có tế điển thì phải.
Mèo đen bắt đầu suy tư, nó ngồi xổm trên trụ đá phía trước, dùng tầm mắt lợi hại xen lẫn uy nghiêm nhìn chằm chằm Cát Lâm.
Nhưng Cát Lâm lại không thấy thế, anh vừa ngẩng đầu đã phát hiện phía trước có một cục đen đen da lông bóng mượt ngồi đó, đôi đồng tử màu vàng kim dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng mê người, cái đuôi không kiên nhẫn mà đong đưa qua lại.
Phẩm cùng thực hảo**, là một con mèo rất đáng yêu.
Nhưng mà nơi này là Hegel, mèo ở đây không giống với đám mèo lông xù chơi đùa, chờ thức ăn trên bờ biển Bạch Sa Loan.
—— Muốn sống thì không cần giơ tay đi sờ!
Đáng yêu cũng vô dụng! Trời mới biết con này có phải là con của Ma ảnh Gafia, hoặc là cháu chắt chút chít nó hay không!
Tưởng tượng một chút, khi bạn đang hưng phấn chơi đùa cùng một bé mèo rất chi là đáng yêu, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng ma thật lớn, một cái móng đem bạn đập thành thịt bằm, muốn bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu.
Cát Lâm dùng sức xoa bóp hai má, nhanh chóng đứng lên.
Di tích đá lớn trong đêm khuya có vẻ âm trầm, tầm mắt Cát Lâm đã bị trụ đá và cổng vòm ngăn cản, nhìn không được xa, không có côn trùng kêu vang, không có chim hót, cỏ dại mọc thành bụi cuối di tích, chỉ có bóng đêm đen đặc, nhìn không thấy một bóng người.
Cát Lâm lấy lại bình tĩnh, đỡ lấy cái đầu có chút chếch choáng.
Anh nghĩ hậu quả xấu của việc dạ dày từ chối ăn cơm bắt đầu xuất hiện rồi.
Cát Lâm chẳng hiểu ra sao mà ngất đi, chắc có lẽ là vì tụt huyết áp, hơn nữa tinh thần bị áp lực dẫn đến mệt mỏi, tóm lại anh rớt lại phía sau, người Hegel đang cử hành tế điển chúc mừng vụ thu hoạch không có phát hiện, Eade cũng đã rời đi, anh bị nhốt lại trong rừng rậm.
Bởi vì con mèo bự kia nên bên cạnh rừng rậm không có dã thú, đối với Cát Lâm đó là một tin tức tốt, rất nhiều mãnh thú đều là sinh vật có thói quen dạ hành, quen đi săn vào ban đêm.
Cát Lâm buông cánh tay xuống, nhìn bé mèo đen trước mặt.
Hình như mèo cũng là động vật dạ hành?
Bỏ đi, không thể trêu vào. Anh chạy trốn!
Cát Lâm chậm rãi lùi về phía sau, cố gắng không cho động tác của mình bị mèo nhỏ hiểu lầm, ngay lúc anh thuận lợi lui ra sau bốn năm mét, rời khỏi cái bóng của trụ đá, khuôn mặt vừa cũng được ánh trăng chiếu sáng thì ——
Mèo đen đột nhiên cong thắt lưng, đôi mắt loè loè ánh kim rõ ràng phản xạ lại bóng dáng Cát Lâm.
Ấn đường không có hình xăm! Không phải người Hegel!
Địch nhân! Kẻ xâm lấn!
Meo!!!
Mèo đen phẫn nộ đạp mặt đất một cái, nhảy vọt lên đánh về phía Cát Lâm.
Móng vuốt sắc bén từ trong đệm thịt lộ ra, nếu mặt Cát Lâm mà kề gần vào một chút chắc chắn sẽ không nhẹ như vừa rồi, tuyệt đối sẽ mọc thêm vài vết máu thảm thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!