Cỏ cây úa vàng, mặt đất bao trùm một tầng sương trắng thật dày, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Mấy người mạo hiểm đều thay áo choàng dày hơn, đội mũ và bao tay có thể giữ ấm.
Điện Chiến Thần cầm tiền lừa được ở nghiệp đoàn người mạo hiểm, nhanh chóng thay những cái bồn tắm to dùng ma tinh hệ hỏa tăng nhiệt độ thành bồn tắm mát xa lớn mới coóng. Cát Lâm đi theo dính một chút ánh sáng, lúc tắm khó được tỉnh táo, mấy công năng đều thử hết một lần.
Tính kháng ma pháp có đôi khi là chuyện tốt, có đôi khi lại thành chuyện xấu.
Chẳng hạn như cái vật lý trị liệu bằng ma pháp hệ thủy mà mọi người đều công nhận là thoải mái, đến phiên Cát Lâm lại chỉ là dòng nước bình thường, chả có cảm giác gì.
Lúc này mùi canh cá nồng đậm chui vào khe cửa, bay vào phòng tắm.
Cát Lâm nửa khép hờ mắt, anh cùng cơn buồn ngủ đại chiến một trăm hiệp, cuối cùng đói khát gian nan giành được ưu thế, Cát Lâm chậm rãi đứng lên, cầm lấy một cái khăn mặt mềm mại chà lau bọt nước trên người.
Suốt ngày không thấy ánh mặt trời, làn da anh lại trắng một ít.
Cái màu trắng này khác với vẻ tái nhợt khi còn ở Hegel, da thịt bóng loáng, có vẻ cực kì khỏe mạnh, bụng cũng không còn gầy đến có thể nhìn thấy xương nữa, tuy rằng mặc quần áo vào rồi vẫn cứ gầy yếu, nhưng trên thân thể lại thật sự nhiều thêm mấy khối cơ bắp.
Cát Lâm đưa tay sờ sờ, vừa lòng mà cảm thấy đây là công lao của thịt thú sừng cong.
—— Thức ăn ngon miệng lại dinh dưỡng, luôn có thể làm cho người ta yêu thích.
Chờ khi trở lại địa cầu rồi, có thể rèn luyện ra được dáng nam người mẫu cũng không chừng!
Cát Lâm nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn không biết có người đi tới cửa, xuyên qua hơi nước tràn ngập thấy được tất cả.
Eloca không phải đi rình coi, y đây là chuẩn bị Vớt người từ trong bồn tắm lớn ra.
Kết quả cái người vốn nên ngủ say không tỉnh kia, hôm nay thế mà tự mình đứng lên, còn chậm chạp chưa mặc xong quần áo.
Phần cánh tay Cát Lâm che kín những vết trầy nho nhỏ, loại miệng vết thương này quả thực không thể bị gọi là vết thương được, chỉ là số lượng quá nhiều, người tinh mắt nhìn sơ qua không khỏi thấy ghê người.
Mấy giọt nước từ đuôi tóc ướt sũng lăn xuống, nhẹ nhàng trượt dọc theo sống lưng thẳng tắp.
Nơi giọt nước chảy qua để lại dấu vết hơi đậm một ít, giống như đầu lưỡi dịu dàng liếʍ ɭáρ lấy thân thể vân da rõ ràng...
Cửa phòng tắm không tiếng động khép lại, giống như lúc nó bị mở ra khi nãy, không hề khiến Cát Lâm chú ý.
Chờ đến lúc Cát Lâm mặc xong quần áo, theo mùi canh cá đi đến bên cạnh bàn, còn chưa kịp cầm muỗng đã nhìn thấy đại tế ti Firnando đến.
Thưa thần.
Eloca nhìn gã, gật gật đầu, lúc này đại tế ti đứng ở cửa mới đi vào phòng khách nhỏ hẹp mờ tối.
Vị trí gian phòng khá gần bên dưới, chiều cao cũng không quá lý tưởng, Cát Lâm còn có thể nhắm mắt lại tùy tiện đi, Eloca thì phải lưu ý độ cao của trần nhà.
Đại tế ti Firnando chiều cao vượt quá hai thước thì càng nghẹn uất hơn, gã nhất định phải xoay người cúi đầu mới có thể chen vào cửa.
"Con mồi đã đi về phía bẫy rập."
Cánh tay phải đang múc canh cá của Cát Lâm thoáng khựng lại, anh cảm nhận được con mồi này hẳn là chỉ Barre.
À mà anh đã học khóa võ thuật trong hồ nước sau núi bao lâu rồi ta?
Ngày đêm điên đảo, trời tăm đất tối, cả ngày đối mặt với một đám dê chạy điên nhảy loạn làm anh cảm giác sắp mệt thành chó chăn cừu Đức luôn rồi, chỗ nào còn nhớ rõ thời gian cụ thể chứ?
Chỉ cảm thấy Barre trở về trấn Maren có lẽ đã rất lâu, mùa cũng đã chuyển thành cuối mùa thu, mơ hồ có bóng dáng của rét đậm.
"Đúng rồi, sau khi Barre nhặt huy chương chức nghiệp của Hartert thì không có dùng à?" Cát Lâm hồi thần hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!