Chương 47: Hỏi thần lực

"Có một chuyện rất kỳ quái, hôm nay Firnando hỏi tôi một đống mấy thứ như tư tưởng thần học linh tinh."

Buổi tối khi Cát Lâm gặp được Eloca, anh nhịn không được hỏi:

"Gã muốn truyền giáo sao?"

Nào có ai tìm Thần sử truyền giáo? Tuy rằng thần sử anh đây là giả, nhưng một vị thần ở bên cạnh phòng ngủ của bạn, dùng chung một cái phòng khách một cái phòng rửa mặt một cái phòng bếp với bạn luôn, vậy còn muốn truyền cái giáo gì?

Đãi ngộ của điện Chiến Thần với bọn họ không tồi, nếu như là ở nhà lão Qusair, Cát Lâm ngay cả phòng ngủ một mình cũng không có, trên gác chỉ có một cái giường thêm một cái võng.

Cát Lâm ngược lại là muốn nhường giường cho Eloca, nhưng mà cái võng đó anh ngủ một lần, kết quả nửa đêm lại lăn xuống, cuối cùng xám xịt ôm chăn lăn đến trên giường gỗ rắn chắc.

Lúc còn xài chung phòng ngủ trên gác cũng không có chuyện ngủ không được, bởi vì Eloca luôn trở về rất khuya, ngày hôm sau lại đi rất sớm, phòng rửa mặt nằm ở dưới lầu, bọn họ cơ bản không gặp phải tình huống xấu hổ nào cả.

Về phần không quen cùng một người xa lạ sống chung một phòng gì đó, Cát Lâm căn bản không có.

Khi còn bé anh ở trong viện phúc lợi, lớn lên thì trọ ở trường, sau khi tốt nghiệp nhận lời mời thì có ký túc xá của đơn vị, cảm giác được một mình sử dụng một cái phòng ngủ đời này anh hưởng thụ chưa quá mấy ngày.

Cát Lâm cẩn thận tính tính, phát hiện chỉ có sau khi tìm được cha mình, cùng với đoạn thời gian bị mèo bắt đến Hegel mà thôi.

Thần điện đại thụ mặc dù có rất nhiều gian phòng, nhưng số lượng tế ti và võ giả của thần điện cũng không ít, trừ bỏ đại tế ti, đại khái người khác đều ở trong một ký túc xá tập thể bản cao cấp có kết cấu kiểu n gian phòng ngủ quay chung quanh một cái phòng khách ấy.

Căn phòng Firnando vì Thần sử an bài ở phía trên cây khổng lồ, Cát Lâm vừa vào đã cảm thấy đặc biệt vừa lòng, đây là căn phòng tọa bắc triều nam*, ánh sáng mặt trời đầy đủ, còn mang theo luồng không khí trong lành tự nhiên.

Buổi tối có thể nhìn ánh trăng ánh sao, ban ngày có thể phơi nắng.

Nhưng mà —— khuyết điểm lớn nhất của căn phòng này là, không cần đèn!

Ngoại trừ cái ngày mà đại tế ti Firnando mời Eloca và anh vào thần điện ra, cả cây khổng lồ vừa đến ban đêm liền tối như mực, căn bản không có ai thắp đèn.

Thật ra đại tế ti đối đãi với anh cũng không cay nghiệt thế, trên tường vẫn có hai ngọn đèn ma pháp, bên trong cũng có ma hạch, nhưng mà vấn đề ở chỗ toàn bộ thần điện đều không đốt đèn, chỉ có một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, Cát Lâm sẽ có một loại ảo giác mình đang ở bên trong ngọn đèn trên đỉnh tháp hải đăng á!

Tính ra chỗ bọn họ tốt xấu còn có

"Thiên nhiên chiếu sáng", Tầng bên dưới ngay cả đãi ngộ này cũng không có.

Ái chà, buổi tối cùng Bạn cùng phòng nói chuyện, cũng rất có không khí nha.

Dưới trăng xem mỹ nhân... May mắn ở chung một đoạn thời gian, miễn cưỡng tôi luyện ra một tia kháng tính.

Cát Lâm ở trong lòng tiếc hận cái điện thoại đã hy sinh dưới vuốt của Gafia.

Nếu như còn điện thoại, bình thường anh tắt máy tiết kiệm điện, rảnh rỗi quay mấy cái video cho mèo bự, lại chụp Eloca mấy tấm, trọng điểm là Eloca! Về sau trở lại địa cầu, ít nhất còn có mấy tấm ảnh chụp làm thuốc uống hằng ngày cho nhan khống nữa chứ.

Không có di động thì cũng không trông cậy vào thuốc uống hằng ngày gì xấc.

Cát Lâm tiếc nuối thở dài, tiếp tục truy hỏi Eloca vì sao đại tế ti điện Chiến Thần đột phát kỳ tưởng, bắt được anh liền tới một lần kiểm tra miệng về thần học.

"Cậu trả lời như thế nào?"

"Giả ngu hàm hồ vài câu." Cát Lâm thực bất đắc dĩ, làm một người theo thuyết vô thần anh có thể có ý kiến gì với thần chứ? Cảm thấy tôn giáo là một loại dược tề làm tê liệt tinh thần, lời này mà nói ra sẽ bị tế ti đánh đó!

Eloca ngồi trên cái ghế gần bên cửa sổ, hai chân gác lên trên bậc gỗ, nhàn nhã lại tùy ý mà nhắc nhở Cát Lâm:

"Gã cho rằng cậu là người Hegel."

"Tôi biết, đại tế ti..."

Giọng Cát Lâm bỗng im bặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!