Eloca bị giáp mặt vạch trần sự thật chuyện mình Phạm nghiện, biểu tình suýt chút nữa hold không được, sắc mặt đổi tới đổi lui.
Cát Lâm thấy tình thế không ổn, tìm cái cớ chạy mất.
Anh vừa đi, đại tế ti Firnando vẫn luôn nín cười rốt cục nhịn không nổi, thuận tay ôm lấy con sói kia, đem đầu chôn trong mớ lông rậm rạp của nó, phát ra tiếng vang khả nghi lại kì quái.
Con sói vốn đang yên ổn phơi nắng, bỗng nhiên bị tập kích, răng nanh vuốt nhọn đồng thời đều lộ ra, nhưng mà cánh tay ôm lấy nó cực kỳ hữu lực, thuần thục cản lại tất cả phản kháng của sói xám.
Chó sói chán nản quay đầu, bất đắc dĩ mặc kệ tấm lưng bị chà đạp.
"Phiền não của thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Đại tế ti cười đủ rồi, rốt cục nghiêm trang chững chạc lên tiếng.
Không cần.
Sắc mặt Eloca khôi phục bình thường, nhưng ngữ khí đã bại lộ tâm tình của y.
Chiến Thần không quay đầu lại mà đi mất, Firnando cho rằng y muốn tìm đầu sỏ gây tội Cát Lâm tính sổ, vì thế chậm rì rì đi qua xem náo nhiệt.
Cái cớ Cát Lâm lấy để bỏ chạy khi nãy là đi xem người của điện Chiến Thần tu luyện hằng ngày.
-- Chuyện thần điện tu tập võ thuật không tính là bí mật gì, mỗi ngày người kết thành đàn đi sau núi, khi trở về cả người ướt đẫm, y chang như mới vớt từ trong nước lên, Cát Lâm thiếu chút nữa cho là bọn họ ngồi ở dưới thác nước bị nước xối nữa kìa!
Sự thật đương nhiên không khoa trương tới thế, chỉ áp lực nước của thác thôi đã có thể một giây nghiền người thành bánh thịt, liền tính người điện Chiến Thần mình đồng da sắt, thích ngồi xổm bên dưới thác nước tu luyện võ thuật cùng ma pháp thì cũng phải suy xét vấn đề nước tắm có thể uống hay không.
Nơi chân chính dùng để luyện tập là một đầm nước phía sau núi của thần điện, không phải nước chảy, không có dòng suối rót vào, cũng không có nhánh nước chảy tới nơi khác.
Đầm nước có màu xanh trong, phản chiếu rừng cây rậm rạp, tựa như một bức tranh đẹp giữa núi rừng.
Từng viên đá nâu tròn ngâm trong đầm nước, khi sương mù dày đặc, trông chúng như những cây nấm hương ngâm mình trong nước canh màu trắng ngà.
Cát Lâm xấu hổ mà sờ sờ bụng, cảm thấy từ sau khi đến đại lục Seeley, anh nằm mơ đều nhớ tới thực đơn ở địa cầu, rõ ràng trên trấn Maren cũng có không ít mỹ thực.
Cơ mà tảng đá kia thật sự rất giống nấm hương mập mạp béo tròn, trên mũ nấm còn dùng dao khứa hình chữ thập nữa nha!
Làm Cát Lâm cảm thấy tiếc nuối hơn là, Canh là màu trắng, nếu như là nham thạch nóng chảy ùng ục nổi bọt khí chẳng phải càng giống hơn sao?
Lại bỏ thêm chút nhánh cây trông giống rau dưa, thảo dược từa tựa nấm kim châm nữa là...
Ầm!
Bên trong nồi đun nước nhảy xuống một người, đánh tan ảo tưởng mỹ vị của anh.
Đây là một cái hồ nước, không phải nồi lẩu, ngay cả canh suông cũng không phải!
Cát Lâm thất vọng nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới bình phục tâm tình, khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy sương mù tản ra
-- sương mù bên trên mặt hồ mỗi cách một đoạn thời gian sẽ xảy ra biến hóa.
Nháy mắt cái nồi đun nước mê người liền biến thành bể tắm, không chỉ trong đầm nước có người, còn có một ít tế ti đầu trọc đứng trên mấy viên đá nâu nâu nữa.
Cát Lâm: ...
Anh chợt phát hiện, kỳ thật điện Chiến Thần có con gái.
Cơ bắp nên có trên người một khối cũng không thiếu, thậm chí cánh tay của một nữ tế ti trong đó còn thô hơn cả đùi Cát Lâm.
Điện Chiến Thần chỉ có võ giả cấp thấp mới có tóc, nữ tế ti thì vẫn để đầu trọc, cộng thêm diện mạo đều rất phổ thông, không có lấy một gương mặt mang những đặc điểm nữ tính bình thường, thực khó chú ý tới giới tính của các cô.
Hiện giờ đàn ông phanh ngực hở chân, nữ tế ti cùng nữ võ giả trên người mặc thêm một kiện giáp da nhỏ che ngực đi, Cát Lâm mới phát hiện sự thật này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!