Chương 41: Không rõ ràng

Gió lạnh từng trận, cành lá lay động.

Chạc cây đại thụ hình thành một tòa bình đài thiên nhiên, thang dây leo treo ở bên cạnh run bần bật.

Cát Lâm hướng mắt nhìn rừng rậm phía xa xa, anh có thể nhìn thấy từng cụm từng cụm sương mù với màu sắc khác nhau bốc lên, khóe mắt anh trông thấy bên người cũng có sương mù màu trắng, nhất thời giật mình, quay đầu mới phát hiện đây là rượu Băng do tế ti thần điện bưng ra.

Rượu này vừa rót vào chén, hiệu quả tựa như băng khô.

Nâng chén rượu lên, gương mặt người ta liền ẩn hiện trong sương trắng, mơ mơ hồ hồ.

Mí mắt Cát Lâm khẽ giật, ở trong rừng rậm Mê Huyễn uống loại rượu này, rất có không khí.

"Tên Hartert • Luhmann đó có giá trị gì? Tuy rằng cha thằng nhóc đó rất có năng lực, nhưng công tước Luhmann cũng không phải gã ngu, nếu người khác muốn lợi dụng con gã làm gì đó, sẽ chỉ thành nâng đá đập chân mình mà thôi."

Đại tế ti Firnando lắc lắc chén rượu trong tay nói.

"Đạo lý này chúng ta hiểu, song người khác không nhất định hiểu."

Lão Qusair uống liền ba chén rượu Băng, cứ như làm vậy là có thể đòi lại số tiền bồi thường khá lớn khi nãy ấy.

Cảm giác rượu Băng mang lại rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vị bạc hà nồng đậm không chỉ xông tới tỉnh cả não, mà ngay cả thần kinh cũng bị cưỡng ép khơi thông một lần.

Cát Lâm uống một hơi liền cảm thấy cả người đều Rung động, căn bản không muốn thể nghiệm lần thứ hai, đang lúc cầm chén tiến thoái lưỡng nan thì nhìn thấy hành động vĩ đại của lão Qusair, ánh mắt anh lập tức tràn ngập kính nể.

Phong tộc quả nhiên là dũng sĩ thứ thiệt!

"Mấy thằng nhốt trong địa lao của chúng tôi tuổi trẻ liều lĩnh, nói chuyện đều thiếu não." Firnando nhớ tới trước đó gã chỉ dùng một câu liền thoải mái lừa Hartert thừa nhận bản thân săn sói, không khỏi lắc lắc đầu: "Tôi nghe qua lời đồn rằng con trai công tước Luhmann thiên phú bình thường, không nghĩ tới nó ngốc cỡ này, có rất nhiều tên nhóc choai choai xuất thân quý tộc tới rừng rậm Mê Huyễn thử vận may, có thằng nào mà không mang theo một đống hộ vệ đâu?

Còn tên nhóc kia cái gì cũng không có, tới cả pháp trượng giày dép đều là hàng giá rẻ ở trấn Maren.

"Lão Qusair đi theo lộ ra biểu tình thảm không nỡ nhìn."Khụ, chuyện thật ra là như thế này..."

Hartert • Luhmann nghe đồn rừng rậm Mê Huyễn khắp nơi đều có thảo dược quý hiếm, cậu ta liền nóng đầu muốn chứng minh bản thân, bèn rời nhà trốn đi, đi theo thương đội đến trấn Maren.

Trong huy chương chức nghiệp có kim tệ, cũng có thông tin thân phận. Trong kế hoạch của Hartert, cậu ta mang theo thu hoạch trong rừng rậm Mê Huyễn đến nghiệp đoàn mạo hiểm giả giao nhiệm vụ, cà huy chương một cái, Công tích vĩ đại của cậu ta cũng đồng thời theo tin tức bị cha mình tra được, còn có thể lan truyền tới đế đô nha!

Vì để không bị tóm trở về trước khi kế hoạch được thực thi, dọc theo đường đi Hartert chỉ dám sử dụng tiền mang theo bên người, kết quả bị người ta lừa hết lộ phí, cuối cùng khi đến trấn Maren, cậu đã trở thành nhà nghèo không có đồng xu cắc bạc nào trong người, còn thiếu một người đồng hành trong thương đội 30 kim tệ tiền cơm!

Vị đồng hành kia là một ma pháp sư cấp sáu, cũng là lần đầu tiên đi đến rừng rậm Mê Huyễn, ban đầu Hartert nhất định là muốn cùng vị ma pháp sư này đồng thời tiến vào rừng rậm, kết quả khi ở trong nghiệp đoàn người mạo hiểm nhìn bảng nhiệm vụ treo thưởng, cậu ta bị lão Qusair bắt gặp.

Dưới sự uy hiếp của Pháp Thánh hệ phong, Hartert chỉ đành thành thành thật thật khai báo mọi chuyện. Lão Qusair nhìn trên mặt mũi cha của cậu ta, cho cái thằng nhóc rời nhà trốn đi này một số tiền, để cậu ta nhanh chóng trở về.

Hartert sợ lão báo cho công tước Luhmann nên vội vàng gia nhập một đoàn đội mạo hiểm, cùng ngày liền vào rừng rậm Mê Huyễn.

Firnando nghe mà cười ha ha.

Một người trẻ tuổi đơn thuần cỡ đó, đại tế ti gã chưa từng thấy bao giờ.

Rừng rậm Mê Huyễn là nơi nào? Nơi này ở gần vùng cơn lốc, người lui tới nếu không phải có thực lực cao cường thì chính là có thêm hai cái tâm nhãn, đen ăn đen* giữa mạo hiểm giả là chuyện như cơm bữa.

Firnando gọi một võ giả tới, cười phân phó:

"Giữa trưa hôm nay khi tới địa lao đưa cơm cho Hartert, đưa thêm một bàn thịt chim trĩ, hai trái cây tươi, công tước Luhmann nuôi cái thằng ngốc đó tới lớn như vậy rất không dễ dàng, không thể chết ngắc ở chỗ chúng ta được."

Lão Qusair ngạc nhiên nhìn đại tế ti:

"Ngài Firnando đây thế mà lại có lúc hào phóng vậy à?"

"Người của điện Chiến Thần chúng tôi rất hứng thú với lò ma pháp của đế quốc Kim Cận, Hartert lại không thương tổn bảo bối của tôi, tiền bồi thường không lấy, nhưng mà tiền cơm và phí dừng chân dù sao công tước Luhmann cũng phải đài thọ chứ nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!