"Lạch cạch, leng keng."
Tiếng xích sắt va vào đá vang lên, đồng thời còn có tiếng chìa khóa tra vào ổ phát ra âm thanh, đánh thức Hartert đang cuộn mình trong phòng giam.
Cái tên mạo hiểm giả xui xẻo kia quần áo rách bươm, toàn thân đầy vết cào của ma thú.
Cậu ta không bị thương cũng không bị tra tấn ngược đãi, thậm chí còn không bị đói bụng, chính là bị nhốt ở địa lao của điện Chiến Thần mấy ngày nay, thật sự là một lời khó nói hết.
Vừa nghe thấy tiếng cửa địa lao mở ra, Hartert ngay lập tức tỉnh táo lại.
Cậu ta vỗ vỗ hai má, hít sâu vào một hơi, chuẩn bị ứng phó con sói đến thăm tù kia.
Trong bóng tối, mắt sói phát ra ánh sáng xanh lục.
Chủ nhân đôi mắt ấy chậm rãi đi đến, động tác của nó cũng không lưu loát, còn bị băng vải băng lại, đúng là con sói xám mà đại tế ti Firnando từng ôm vào ngực.
Qua nhiều ngày như thế, sói xám đã rất quen thuộc Hartert.
Đối với sự chuẩn bị cố ý của Firnando, Hartert làm bạn hợp tác lâm thời cùng làm
"huấn luyện khôi phục" với nó, sói xám đã có chút chán ghét.
Động tác không linh hoạt, mới hai ba lần đã bị chụp ngã sấp mặt dưới đất, còn thích kéo cổ họng gào lên. Gần đây mấy tật xấu đó đã bớt bớt chút, nhưng vì thân thể sói xám cũng đang khôi phục, tốc độ thích ứng của Hartert có mau nữa cũng cản không nổi cái tốc độ này.
Sau khi vô số lần
"Trốn thoát khỏi miệng sói", cứ việc Hartert còn rất sợ hãi, nhưng cũng biết sói xám sẽ không cắn đứt cổ họng của cậu.
—— Cái đám điện Chiến Thần vô liêm sỉ đó!
Thế mà lại ném cậu ta cho một con sói làm đồ chơi!!!
Mỗi lần Hartert muốn giơ chân tức giận mắng thì lại nhìn thấy những người bị nhốt sâu trong địa lao, liền đem lời nói nuốt trở về.
Tuy rằng cậu ta không đi ra được, nhưng mà vẫn có thể chạy loăng quăng trong cái huyệt động phải nói là trống quơ trống quác kia, mà đám người mạo hiểm ngộ thương sói xám sẽ không có vận may như này, bọn họ bị nhốt riêng trong từng gian phòng hẹp hòi, thường xuyên bị bỏ đói, người đưa cơm hai ngày mới qua đó một lần.
Cửa vào địa lao điện Chiến Thần nằm dưới nền đá, rễ của cây khổng lồ rất nhiều, chống được cả một mảnh không gian dưới nền đất, hình thành Phòng ốc thiên nhiên với kết cấu cốt sắt.
Nơi này vừa lúc có một mạch nước ngầm chảy qua, giọt nước thẩm thấu ra không ngừng ăn mòn đá dưới nền đất, cuối cùng hình thành một khoảng trống do rễ của đại thụ làm vách tường.
Sói xám mỗi ngày đều chạy qua bên bển gào thét một chặp.
Cái loại sát khí này, cái kiểu tư thái hung ác này, Hartert một chút cũng không nghi ngờ, nếu như không có vách tường chắc chắn bằng đá ngăn cách, con sói đó sẽ thật sự xử lý người bên trong.
Kỳ thật Hartert không hề biết rằng bầy sói mà điện Chiến Thần nuôi dưỡng trên cơ bản sẽ không tập kích nhân loại, cũng sẽ không xem nhân loại thành con mồi.
Bầy sói xem giống loài đứng thẳng để đi, lại không có da lông giữ ấm này thật ra không khác gì mấy so với đám khỉ sống trong rừng rậm Mê Huyễn là bao.
Khỉ ăn dở ẹc, còn rất biết chạy!
Khỉ ở trên cây, mấy nhân loại đó cũng thế!!
—— Các tế ti đầu trọc sống trên cây khổng lồ trăm triệu không nghĩ tới trong lòng sói xám, bọn họ là cái loại hình tượng kia.
Bầy sói cho rằng nhân loại trong điện Chiến Thần là hàng xóm ở gần sào huyệt của chúng, hàng xóm tự nhiên phải thân mật, khi gặp nguy hiểm có thể giúp đỡ lẫn nhau, rảnh rỗi sinh nông nổi còn có thể truy đuổi đùa giỡn giãn gân cốt nha.
Về phần mấy nhân loại chạy tới đây trực tiếp công kích chúng nó tuyệt đối là giành địa bàn!
Chỉ có kẻ xâm lược lãnh địa mới có thể hạ Độc thủ với chủ nhân vốn có của nơi này như thế, lợi trảo là một trong những vũ khí lợi hại nhất của dã thú, tuyệt đối không cho tổn thương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!