Toà thành bằng đá này và sơn cốc đỏ rực kia thuộc về Hegel.
Hegel là một địa danh, nghe nói nơi này là cố hương của Chiến thần.
Cát Lâm theo ông chủ quán Eade leo lên chỗ cao nhất tòa thành, đẩy ra một cái cửa nhỏ đi vào trên đỉnh thành, trước mắt là mười lá cờ dài màu đỏ vàng lay động theo gió.
Eade mập dùng tay đẩy nó ra, ánh vào mi mắt là mặt biển xanh lam trong suốt rực rỡ.
Thì ra phía sau triền núi
- nơi xây toà thành này, chính là bờ biển.
Cát Lâm trong lòng hơi động, suy nghĩ về liên hệ giữa nơi này và Bạch Sa Loan.
Bạch Sa Loan là vốn là phần lục địa bị biển ăn sâu vào, mà Hegel lại giống một cái sừng vươn ra, ba mặt hướng biển.
Nước biển trong xanh, độ trong suốt cực cao, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những hạt cát nhỏ vụn được sóng biển mài dũa trên bờ bên dưới, cái loại vẻ đẹp nhẵn nhụi bình dị đó rất có sức hút.
Nước biển xinh đẹp như thế Cát Lâm chỉ từng thấy trên tấm áp phích quảng cáo du lịch, ít nhất ở Bạch Sa Loan thì anh chưa thấy bao giờ.
Bạch Sa Loan có một cái tên xinh đẹp, nhưng không có bờ cát màu trắng, thú vị chính là Hegel lại trái ngược với nó, bờ biển trải dài bởi hạt cát trắng tinh, bãi biển vắng vẻ tựa như nơi không có dấu chân con người.
"Thế nào? Phong cảnh không tồi, đúng chứ?" Ông chủ quán rượu ở bên cạnh hỏi.
Cát Lâm gật đầu, thả lỏng cánh tay, tâm trạng anh giờ rất vui vẻ thoải mái.
Eade bỗng nhiên cười khổ một tiếng, ý bảo Cát Lâm đi đến chỗ cao cao phía trước.
"Ừm, đây là... thứ khá giống với kính viễn vọng, cậu nhìn kỹ lần nữa xem."
Cát Lâm một bụng nghi ngờ, để sát mặt nhìn vào ống đồng, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Thấu kính có lẽ làm từ thủy tinh, tầm nhìn rất rõ ràng, chĩa ngay về phía bờ biển kia.
Những hạt trắng đó không phải cát, dù cho thoạt nhìn có giống đi nữa.
Các mảnh xương cốt vỡ vụn lẫn lộn bên trong, phần lớn đã biến dạng, bị nước biển ăn mòn đến trống rỗng, có một số bị ốc mượn hồn xem là nhà mà chuyển vào ở, cõng trên lưng chậm rãi bò tới bò lui.
Cát Lâm vội vàng chuyển cái kính viễn vọng bằng đồng này qua hướng khác.
Lần này anh nhìn thấy đáy nước gần bờ cũng toàn là mảnh xương vỡ, đàn cá màu vàng lấm tấm nhàn nhã bơi qua lại giữa những khúc xương sườn vẫn chưa sụp xuống, tảo biển và sò hến sống bên trên, hình thành tầng đá ngầm mới.
Không phải xương người.
Trông nó rất khổng lồ, chỉ một đoạn xương sườn thôi mà đã lớn bằng cái thùng xe rồi.
Eade mập đi đến bên cạnh Cát Lâm, thở dài nói: Xương của Hải Tích.
Cái gì? Cát Lâm hỏi lại.
Từ Hải Tích là Eade dùng ngôn ngữ bên này nói, Cát Lâm chỉ loáng thoáng nghe thấy là xương của cái gì đó.
"Một loại thằn lằn to lớn, khá giống cá mọc thêm cánh tay, có thể lên bờ." Ông chủ tuổi cũng không lớn, trước khi xuyên qua y là nhóm người đầu tắt mặt tối với chuyện tiền nong, y suy nghĩ cả buổi mới lôi một chút kí ức đã mốc meo từ trong góc phòng chứa trí nhớ ra, hỏi:
"Quái vật đánh nhau với siêu nhân điện quang là con gì?"
... Godzilla?
"Chính là con đó, không khác lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!