Chương 39: (Vô Đề)

Trước đó Cát Lâm đã dùng áo choàng che hơn phân nửa khuôn mặt, người mạo hiểm làm giống anh rất nhiều, đèn trong nhà hàng lại mờ mờ, nên tên ma pháp sư đó cũng không nhìn thấy anh.

Câu cửa miệng là thói quen rất khó thay đổi của một người, khi nói chuyện với người khác, hơi không lưu ý sẽ bật thốt ra.

Cát Lâm thu hồi ánh mắt, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Người dùng loại câu cửa miệng đó, tuổi sẽ không quá lớn, bề ngoài của ma pháp sư nọ cũng rất phù hợp, khuôn mặt kia có thể là diện mạo thật của gã.

Không bàn tới người này làm sao nhận được huy chương ma pháp sư cấp sáu, tại đại lục Seeley, có huy chương chẳng khác nào có thân phận.

Trong huy chương chức nghiệp chứa rất nhiều tin tức, còn có thể trở thành thẻ tài khoản mang theo bên người để thu tiền trả tiền, chuyên gia chuyên dụng, muốn giả mạo cũng không được.

Cộng thêm một thân quần áo giày dép vừa nhìn liền biết không rẻ, pháp trượng được khảm một viên ma hạch hệ lôi cấp sáu... Xem ra vị đồng hương này, rất có bản lĩnh.

—— Ma pháp sư xuất hiện, khiến tất cả mọi chuyện bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Cái khe thứ nguyên giữa đại lục Seeley và địa cầu không chỉ xuất hiện tại Hegel, rốt cuộc có bao nhiêu người địa cầu đã đến đại lục Seeley?

Trong đầu Cát Lâm rối như một mớ bòng bong.

Nhà hàng này có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, giá cả hợp lý, thức ăn làm rất đơn giản, không tăng thêm bất luận thảo dược nào.

Ra vào nhà hàng đều là người mạo hiểm cấp thấp, người đeo huy chương chức nghiệp cấp sáu cực kì hiếm thấy, lại còn là một vị ma pháp sư cấp sáu tuổi không lớn, đương nhiên khiến mọi người chú ý.

Ma pháp sư này thực hưởng thụ đãi ngộ được mọi người chú ý, gã đeo huy chương ở vị trí dễ thấy nhất trên áo choàng, cho dù ngồi xuống uống rượu cũng không cởi kiện áo choàng kháng ma pháp xa xỉ kia của mình ra.

Sinh hoạt của người mạo hiểm ở trấn Maren rất đơn giản, đến nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ giao nhiệm vụ, sửa chữa vũ khí bổ sung chút dược tề, lại tìm nơi thích hợp ăn nhậu chơi bời giải sầu giải tỏa áp lực.

Ma pháp sư cùng người mạo hiểm đồng hành cười nói lớn tiếng, bàn người kia rất nhanh uống hết hai thùng rượu, chén không đĩa trống chất lên cao cao, người người mặt đỏ tai hồng, tiếng nói chuyện cũng trở nên hàm hồ.

Cát Lâm cố gắng phân biệt những gì bọn họ nói.

Trong nhà hàng nhốn nháo ồn ào, tuy rằng ngôn ngữ thông dụng của anh học cũng tương đối, nhưng tốc độ nghe viết cùng lý giải đều chậm, chỉ có thể được đến một ít tin tức linh tinh.

Ma pháp sư tóc đen đang hỏi thăm thu hoạch của những người mạo hiểm kia. Hình như bọn họ đã định ra vài ngày sau sẽ đồng thời ra khỏi trấn, đây là đoàn thể nhỏ lâm thời, ma pháp sư vừa mới gia nhập hôm nay.

Ma pháp sư nhắc tới một người, đám người mạo hiểm bên cạnh gã lập tức phát ra tiếng cười nhạo, mấy gương mặt say mèm mang theo ác ý không chút nào che dấu, còn có một tên đang gặm thịt xương đầu khoa tay múa chân đứng lên, cuối cùng rắc một tiếng bẻ nó làm hai, cao cao mà ném vào trong đám chén đĩa không.

Ha ha ha!

Trong tiếng cười không chút kiêng nể gì của đám đó, biểu tình ma pháp sư trở nên khó coi.

"Làm sao vậy? Tên đó là gì của anh?"

"Không tính quen, chúng tôi là theo thương đội cùng tới trấn Maren." Ma pháp sư nặn ra một nụ cười.

Hai câu nói này Cát Lâm nghe rõ, anh đang nghiền ngẫm cảm xúc trong giọng nói của đám người nọ, suy đoán có lẽ là ma pháp sư hỏi thăm một người quen đang ở đâu, mà đoàn người mạo hiểm lại cho một đáp án không mấy lạc quan.

Ánh mắt Cát Lâm dừng trên khúc xương trong đám chén đĩa trống, cảm thấy cái tên xui xẻo kia có thể đã bị ma thú ăn rồi.

Biểu tình của ma pháp sư cũng rất thú vị, sau khi nghe được tin dữ, gã không bi thương, mà là phẫn nộ. Sự tức giận đó rõ ràng không phải hướng về đám người mạo hiểm có thái độ ác liệt kia, vậy vì sao gã lại tức?

Chẳng lẽ gã tức là vì người gặp nạn đấy, vì người chết sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho bản thân gã?

Trong đầu Cát Lâm xuất hiện ngày càng nhiều nghi vấn, cảm giác vui sướng lúc ban đầu do nhìn thấy Đồng hương biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đây là một loại trực giác đối phương sẽ không cùng đường với mình, khiến người ta theo bản năng từ chối cùng đối phương quen biết.

Cát Lâm âm thầm may mắn, nếu lúc này anh vừa đến dị thế, hoàn cảnh xa lạ nguy hiểm sẽ buộc anh lập tức không suy xét nhiều như vậy, không có gì quan trọng hơn so với Đồng hương, về phần hiện tại ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!