Đêm tối bao phủ khắp mặt đất, dã thú len lỏi trong cây cối, tiếng cú mèo kêu to nơi đầu cành.
Bóng cây lắc lư, gió lạnh mang tới luồng mùi hương tanh nồng, rồi lại nhanh chóng biến mất trong tiếng loạt xoạt, ban đêm là thời gian đi săn của rất nhiều loại ma thú, đồng thời chúng nó cũng có khả năng trở thành một bữa ăn ngon miệng cho những con ma thú khác.
Khu rừng quá mức rậm rạp, chẳng thể nhìn thấy không trung, ánh trăng và ánh sao cũng không thể chiếu rọi xuống được.
Các loại thực vật ma pháp mọc dưới gốc cây không phân mùa mà gieo rắc bào tử, những cái hạt thật nhỏ đó cùng vô số bọt nước thấm ra từ phiến lá ngưng kết cùng nhau, biến thành sương mù.
Số sương mù ấy lơ lửng bất định, đa số sương mù sẽ chỉ làm người ta sinh ra ảo giác, không phân rõ phương hướng, một số ít khác lại có độc. Sương độc ở những nơi khác nhau lại có các đặc tính bất đồng. Loại chỉ làm cho người ta choáng đầu nôn ói, có loại lại trực tiếp tiễn bạn lên đường.
Nơi này là nơi nguy hiểm bậc nhất đại lục Seeley
- rừng rậm Mê Huyễn.
Ban đêm là thời khắc sương mù dày nhất, mấy người mạo hiểm cơ bản đều chọn ở lại trong doanh địa an toàn của mình, chui vào túi ngủ có thể ngăn cách sương mù nghỉ ngơi, ban đêm thuộc về bản thân khu rừng này, ma thú sinh sống trong rừng có thể tùy ý lui tới trong màn sương.
Hú ~~~
Trong đêm tối vang lên một tiếng sói tru, tiếp đó là những tiếng sói tru khác, tựa như hợp xướng.
Người mạo hiểm ở nơi nào đó trong doanh địa bị đánh thức, hắn vội vàng nghiêng tai lắng nghe, cách ngủ túi vỗ bả vai đồng bạn.
"Tỉnh tỉnh! Âm thanh ở phía đông, mày nói có phải là sói tuyết hay không?"
"Bớt ngu, sói tuyết ở trên núi, đây là rừng rậm!" Đồng bạn của hắn không kiên nhẫn nói.
Người mạo hiểm kia có chút không cam lòng, tiếp tục thì thầm với người nọ:
"Chúng ta chỉ có thể đi vòng quanh rừng rậm Mê Huyễn, cả ngày hôm nay chẳng có tí thu hoạch nào coi được, không bằng chúng ta thay đổi tuyến đường lên núi thử vận may một chút, biết đâu có thể kiếm được một mẻ to đấy!"
"Mày cho rằng săn sói tuyết là một công việc rất thoải mái à? Chúng nó còn ma lanh hơn tụi hồ ly, cũng sẽ không rảnh rỗi tới đau trứng mà gào hai tiếng, ở trên núi cao gọi tào lao sẽ xảy ra tuyết lở, có hiểu hay không?"
"Còn có chuyện như vậy nữa hả?"
Người mạo hiểm nọ uể oải nằm trở về.
Đi quãng đường xa như vậy mới tới trấn Maren, người người đều nói chỗ này khắp nơi đều là vàng, muốn nhặt liền nhặt. Nếu như không kiếm được thứ gì ra hồn, hắn làm sao có thể trở về đây?
Sói trong rừng rậm là ma thú cấp mấy?
Có đáng giá tiền hay không?
Tên mạo hiểm giả nọ bắt đầu hối hận vì đã không đọc cẩn thận quyển trục nhiệm vụ của nghiệp đoàn người mạo hiểm, chỉ nhớ kỹ mấy loại thảo dược có giá cao mà thôi.
Hắn lặng lẽ kéo ngủ túi, lấy ra một viên Phong châu ma pháp có thể tạo ra không khí tươi mới, rón ra rón rén vòng qua gã đồng bạn đang ngủ khò khò, nhìn quanh quất về hướng đông.
Ngay lúc đang do dự không quyết, hắn chợt thấy trong rừng loáng thoáng xuất hiện bóng người.
—— quả nhiên có người đi săn sói!
Tên mạo hiểm tay mơ đấy nắm lấy Phong châu ma pháp, cầm vũ khí lên chạy tới hướng bóng người biến mất.
Trong rừng cây phía trước, Cát Lâm đang bước thấp bước cao đi trong bóng tối, đeo mặt nạ Eloca đưa, mặc cái áo choàng đen dài kia, dùng trang bị của người Thái Ngạc ngăn chặn sương độc xâm nhập.
Khi tiến vào rừng rậm Mê Huyễn, Cát Lâm cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Trăng lên giữa trời, anh đã đi đường núi ròng rã bốn tiếng.
Eloca còn nói bọn họ đi đường tắt, tiết kiệm không ít thời gian. Cái đường tắt này phải đi ngang qua lãnh địa của Vượn đuôi dài, Vượn đuôi dài là ma thú cấp bốn, sức chiến đấu không mạnh lắm, vấn đề là tụi nó sống quần cư, quy mô ít thì cũng có hơn trăm con, người mạo hiểm bình thường chả bao giờ dám bén mảng tới gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!