Chương 32: (Vô Đề)

Sau khi Cát Lâm mặc cái áo choàng dài che khuất thân người xong, Eloca liền dẫn anh rời khỏi con ngõ nhỏ bị tập kích kia, bỏ tên võ giả của điện Chiến Thần nằm chèo queo ở đó.

Mấy phút đồng hồ sau, hai gã đàn ông mặc đồng phục áo choàng cùng loại chạy vào trong ngõ nhỏ.

Bọn họ phát hiện người nằm trên mặt đất, vội vàng làm cái tên đang ngất kia tỉnh lại, sau đó chạy ra đường phố bên ngoài nhìn chung quanh, cuối cùng điên tiết phát hiện, bọn họ bị mất dấu mục tiêu!

"Cái tên kia rõ ràng không có bao nhiêu bản lĩnh, mắt thấy tôi sắp khống chế được hắn ... Sau đó xảy ra chuyện gì? Tôi giống như bỗng nhiên bất tỉnh." Võ giả số nhọ kia xoa xoa ót, vẻ mặt mê man:

"Không phải các người canh giữ ở bên ngoài à? Tên kia chạy tới đâu rồi?"

Hai đồng bạn của gã đều là vẻ mặt uể oải, cũng là trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì phát hiện mình dựa vào tường, lúc cảm thấy không ổn vọt vào trong ngõ thì đã muộn.

"Đây là loại ma pháp gì chứ?"

"Người Hegel không biết ma pháp! Điển tịch trong thần điện viết rất rõ ràng!!"

"Có lẽ hắn không phải người Hegel, chả phải lần này chúng ta phụng lệnh đại tế ti bắt tên kia về hỏi hử? Mi ở thần điện 20 năm, có thấy người Hegel nào leo qua nổi núi tuyết Tiatanona chạy tới đây hả?"

...

Đương nhiên không có, đừng bảo là 20 năm, cho dù là 100 năm gần đây cũng chưa từng xuất hiện!

"Có điều tra rõ lai lịch của người này hay không?"

"Không có, chỉ nghe nói hắn là thân thích của người nào đó trong nghiệp đoàn người mạo hiểm, mấy ngày hôm trước vừa mới xuất hiện, mọi người hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn... Đúng rồi, hình như hắn ta quen biết một người Thái Ngạc á!"

Dính tới người Thái Ngạc thì đừng mong tiếp tục điều tra được gì nữa.

Mấy thành phố lớn bình thường sẽ từ chối cho người Thái Ngạc tiến vào, bởi vì chả ai phân biệt được người dưới tấm mặt nạ và áo choàng kia là ai, trong tình huống này rất dễ dàng bị người lòng dạ khó lường lợi dụng.

Địa phương nhỏ như trấn Maren thì không tính, ở đây có thể nhìn thấy người Thái Ngạc lui tới bên trong. Nhưng mà nhìn thấy thì nhìn thấy, muốn từ trong ấn tượng của người bình thường và miệng của người qua đường điều tra người Thái Ngạc cực kì khó khăn, bởi vì phần lớn mọi người đều không nói rõ được người Thái Ngạc đi ngang qua ba lần trước mắt mình rốt cuộc là cùng một người hay là ba người hoàn toàn khác nhau.

"Bỏ đi, chúng ta về báo đại tế ti trước."

Màn đêm buông xuống, trấn Maren trở nên càng thêm náo nhiệt.

Trong quán rượu ngồi đầy người, trước cửa hàng dược phẩm xếp một hàng dài, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người mạo hiểm mang một túi đầy ắp vàng, mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Cát Lâm đi theo phía sau Eloca, một đường đi tới bọn họ đều xuyên qua các con ngõ nhỏ hẹp vắng vẻ, lách đông vòng tây, ẩn nấp bên trong cái bóng của trấn nhỏ phồn hoa này, không ai chú ý tới.

Muốn đạt được trình độ ấy, nhất định phải hiểu rõ con đường ở trấn Maren như trong lòng bàn tay, cho dù nhắm mắt cũng có thể luồn lách qua các con ngõ to to nhỏ nhỏ, mà còn phải nhớ rõ mọi cửa hàng trên đường, ngã tư đường có đông đúc hỗn loạn hay không, lúc nào thì hỗn loạn.

Ánh mắt Cát Lâm nhìn người trước mặt càng lúc càng phức tạp.

—— Ở thời đại của Chiến Thần Eloca, trấn Maren chưa hề tồn tại. Mà bọn họ đến tòa trấn nhỏ này mới mấy ngày thôi, Eloca đã hoàn toàn quen thuộc với nó?

Y là một vị thần, theo lý thuyết khi gặp phải phiền toái nên trực tiếp lấy thực lực ra nghiền ép, còn thăm dò địa hình làm chi?

Thoạt nhìn thì nom rất ngạo mạn lãnh đạm, không chỉ tự kỷ còn tự phụ, thiệt ra là một người cẩn thận điệu thấp hả?

Cát Lâm lại nhớ tới con sói Dysis bị què một chân kia, nếu không phải anh có khả năng phân biệt âm thanh, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa gạt cho qua, bởi vì tính cách mà sói xám Dysis và Chiến Thần biểu hiện ra hoàn toàn khác xa nhau.

Con sói kia có khi uể oải, cũng không thèm so đo hành động liều lĩnh của anh.

Khi Eade đi lòng vòng quanh sói xám, Dysis đều bị y làm cho thấy phiền, nhưng sói xám lại không vung đuôi đi mất. Kỳ thật nó không cần phải để ý tới Eade, song chỉ vì mượn dùng một thân xác nên nhiều thêm mấy phần kiên nhẫn.

Nếu mỗi người đều là một quyển sách, thì Eloca bởi vì sống quá lâu cho nên quyển sách của y thực sự quá dày, rất khó đọc hiểu, cũng thực khó đọc thấu, chỗ tốt là lật lật một hồi sẽ phát hiện niềm vui bất ngờ.

Ý nghĩ Cát Lâm bay lung tung, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm phía sau lưng của người trước mặt, loại ánh nhìn chăm chú cỡ đó đương nhiên Eloca cũng phát hiện ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!