Mưa to mang tới cho trấn Maren rất nhiều phiền toái.
Sau khi nước rút, trên đường tràn ngập bùn đất, còn có không ít phòng ốc cần tu sửa.
Mùa thu là thời điểm tốt để kiếm tiền, cực kì thiếu nhân thủ, mấy người mạo hiểm dừng chân ở trấn nhỏ vừa nghe nói nghiệp đoàn đã xác nhận trận bão táp này không phải do ma thú tạo ra, hẳn là không có nguy hiểm, liền lập tức thành quần kết đội mà tiến vào rừng rậm, một ngày cũng không muốn lãng phí.
Chỉ còn mỗi người ở trấn Maren tự thân vận động đi thu dọn mà thôi.
Sáng sớm, xe chở hàng hóa từ phương xa tới chậm rãi đi vào trấn nhỏ, bên trong những cái rương đen đen kia chất đầy yến mạch, hạt thóc, bột mì và rau dưa tươi mới được bảo quản bằng ma pháp.
Những chiếc xe đó không cần ngựa kéo, trước mỗi chiếc xe đều có một cái vòng tròn. Trông như là bản đồ, chấm tròn màu xanh đại biểu vị trí chiếc xe, điểm đến là một chấm tròn đỏ tươi, khi hai chấm tròn trùng nhau, xe chở hàng liền ngừng lại.
Lần đầu tiên Cát Lâm nhìn thấy còn rất ngạc nhiên, giờ hả, anh quen rồi.
Đại lục Seeley hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ, đây là một thời đại văn minh ma pháp hưng thịnh phồn vinh. Trong nhà mỗi người đều có nồi áp suất, lò vi ba, máy nước nóng, ngoài ra còn có cả bồn tắm mát xa cỡ lớn nữa, những thứ đó đều là những dụng cụ ma pháp được chế tác hoàn mỹ.
Tuy rằng hình dáng hoàn toàn khác với ở địa cầu, nhưng công hiệu thì giống nhau, người bình thường không biết ma pháp cũng có thể sử dụng.
Đồ vật dùng lâu sẽ hư, có người trực tiếp mua cái mới, người tiết kiệm thì sẽ tìm nơi sửa.
Đừng nhìn lão Qusair là một ma pháp sư cấp cao mà lầm, lão không biết sửa máy nước nóng trong nhà đâu.
Bởi vì mấy công cụ ma pháp này giống như sản phẩm khoa học trên trái đất, đại đa số người không biết, cũng không cần phải biết nó có nguyên lý gì, bên trong cấu tạo ra làm sao hết.
Nghiên cứu khai phá sản phẩm mới yêu cầu luyện kim thuật sư có năng lực cao siêu hợp tác cùng ma pháp sư, một khi có lưu trình công nghệ chính xác, ma pháp sư bình thường cũng có thể chế tạo, ma pháp sư cấp thấp từng học sửa chữa có thể mở ra kiểm tra trục trặc.
Ma pháp sư và võ giả cấp thấp ở đại lục Seeley chẳng hiếm lạ gì, điểm khác nhau giữa bọn họ và người bình thường chính là nhiều thêm một cái bằng cấp mà thôi, mỗi tháng kiếm tiền cũng nhiều một ít, công việc có thể làm cũng đa dạng hơn tí.
Người bình thường nếu máy nước nóng trong nhà bị hư, mời ma pháp sư cấp thấp tới sửa là chuyện rất bình thường.
Đây là do Cát Lâm tự mình trải qua, thợ sửa chữa đi ngược hướng với anh như thường lộ ra tươi cười. Lão Qusair mặc dù là một ma pháp sư tương đối lợi hại, nhưng hình như người trên trấn không ai biết.
Về phần những cường giả cấp cao kia à...
Cát Lâm căn bản không có cơ hội tới gần, bọn họ đều là tiền hô hậu ủng, dẫn theo rất nhiều tùy tùng, từ ăn mặc đến thần thái đều rất bất phàm, ngay cả mua đồ đều là người bên cạnh làm thay.
Nói tóm lại, bầu không khí ở trấn Maren không có thoải mái tự tại như ở Hegel, cấp bậc sinh hoạt cũng tăng lên rất nhiều.
Cát Lâm xách một túi bánh mì yến mạch vừa mua từ một cửa hàng bánh mì xuyên qua màn sương sớm, dọc theo con đường tắt còn ngập nước bùn về tới nghiệp đoàn người mạo hiểm. Lão Qusair đang bận rộn, không ngẩng đầu lên mà bảo anh đi lĩnh bữa sáng.
Hôm nay vừa lúc có thịt thú sừng cong hầm, sò nướng*, còn có một phần salad rau trộn.
Có vẻ như người đại lục Seeley chỉ dùng hai phương pháp nấu nướng thức ăn, nếu không phải bỏ chung hầm lên thì chính là rau trộn chần qua một lần nước nóng rồi cho đồ gia vị vào.
Trên thực đơn nhà hàng thì viết nhiều lắm, nom có vẻ như có rất nhiều món à nha, thiệt ra toàn là salad rau củ cả, chỉ có đồ gia vị là khác thôi.
Đổi thành nửa năm trước, Cát Lâm nhất định sẽ ghét bỏ, còn bây giờ chỉ cần khi ăn cơm thấy có loại rau nào ngoài khoai tây cà chua cũng mừng phát khóc rồi.
Hegel, thật sự là nơi một một lời khó nói hết...
Công việc của lão Qusair là kiểm tra vật phẩm nhiệm vụ mà người mạo hiểm đem tới, giám định giá trị thảo dược và ma hạch, tư lịch của lão ở nghiệp đoàn rất già, vật phẩm bình thường không cần lão phải hao tâm tổn trí, thường thì tới sau giữa trưa mới đến đây làm việc, mùa thu bận rộn là ngoại lệ.
Đám người trong đại sảnh ngay ngắn có trật tự, cực kỳ giống mấy nơi như là ngân hàng, cơ quan trên địa cầu.
Vào cửa chính là nơi phát số thứ tự, nhận xong thì tìm cái bàn lớn ngồi chờ.
Mấy ngày nay mỗi cái bàn trong đại sảnh đều chật kín, thường xuyên có người vì giành chỗ mà xảy ra tranh chấp, mấy người mạo hiểm đó hình như cũng rất nóng tính, một lời không hợp đã có thể đập nhau rồi.
Công việc mỗi ngày của Cát Lâm chính là giúp lão Qusair một tay, đưa đồ đạc này nọ, nhân tiện nhận biết xem mấy món đồ giám định đó gọi là gì, coi như là học ngôn ngữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!