Một đường đi về phía đông, đuổi theo phương hướng mặt trời lên mà chạy tới.
Vòng qua vài ngọn đồi, trước mắt dần trở nên rộng mở sáng sủa, một sơn cốc chiếm diện tích rộng rãi hiện ra.
Cỏ dại mọc ở đây rất đặc biệt, khi đạt độ cao nhất định ngọn cây sẽ trở thành màu đỏ, càng lên cao màu càng đậm.
Theo thế đất chênh lệch, chúng sinh trưởng cũng không giống nhau, tạo thành đủ mọi gam màu, đỏ nhạt, đỏ cam, đỏ chói, đỏ vàng... Cùng những màu sắc khác hoàn mỹ giao nhau, hợp thành một bức hoạ mỹ lệ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy.
Một toà kiến trúc bằng đá cao ngất, đứng sừng sững trên đồi núi đối diện sơn cốc.
Nó thoạt nhìn cũ kỹ mà tang thương, trên tường đá che kín dây leo, lặng im không tiếng động che bóng mà đứng, gục đầu ngủ say trong cái bóng đen đặc của lịch sử.
Lang kỵ sĩ giống như gió phi qua sơn cốc, xông lên dốc thoải.
Tòa thành gần trong gang tấc, cửa đá thật lớn chậm rãi mở ra, trên cửa vốn có rất nhiều phù điêu tinh tế, song theo năm tháng trôi qua đã trở nên mơ hồ không rõ, rêu xanh che kín khe hở, tăng thêm màu sắc xanh đậm kì lạ.
Không có người đến nghênh đón những kỵ sĩ này, bên trong cũng tòa thành không phải nơi ở tráng lệ của các quý tộc, mà là một thành trấn loại nhỏ, hoặc nên nói càng giống phố thương nghiệp hơn.
Sau cửa là một quảng trường không lớn lắm, mấy cái đường nhỏ chật hẹp thông tới phía trước, tòa thành này tổng cộng chia ba tầng, cửa sổ ở trên cao, khiến cho ánh sáng bên trong có chút tăm tối.
Cát Lâm đi xuống xe trượt, tay chân như nhũn ra.
Đám Lang kỵ sĩ nói nói cười cười, giống như không để ý đến anh, trong toà thành cũng không có ai chạy đến vây xem.
Hoàn cảnh lạ lẫm, ngôn ngữ không thông làm cho Cát Lâm rất hoảng loạn, nhưng hoảng loạn cũng không thể giải quyết được gì.
Anh hít sâu một hơi, xoa xoa cánh tay đau nhức và thắt lưng cứng ngắc, người trẻ tuổi có vết sẹo thô lỗ kia cứ thế đem Cát Lâm khiêng trên vai, sức y rất lớn, khiêng Cát Lâm cũng không thấy thở dốc, anh cứ như vậy bị đưa tới bên ngoài một nơi có treo biển hiệu quán rượu.
Đinh --
Cửa quán rượu bị đẩy mạnh ra, chuông gió treo bên trên cũng lắc lư theo.
Một tên mập lười biếng từ sau quầy đứng lên, ấn đường y cũng có một cái hình xăm đầu mèo, bởi vì béo cho nên này con mèo liền có vẻ rất tròn.
"Buổi sáng tốt lành, Eade!"
Lang kỵ sĩ vươn tay cùng ông chủ quán rượu chào hỏi.
"Đầu bếp còn chưa có rời giường, ngươi có chuyện gì?" Mập mạp hỏi, ánh mắt của y dừng ở trên người Cát Lâm.
Ở trong mắt Lang kỵ sĩ, Cát Lâm là người trẻ tuổi ngũ quan nhu hoà, giữa mày và hai má đều không có hình xăm, người có chút chật vật, quần áo vì ngâm trong bùn lầy nên đã không thấy rõ màu sắc ban đầu.
Nhưng mà lão chủ quán bỗng nhiên mở to hai mắt, bởi vì giật mình nên miệng há thành hình chữ O, cái biểu tình khoa trương này kết hợp với hình xăm giữa mày y, có vẻ cực kì buồn cười.
Sau đó thân thể y ngã về phía trước, cách quầy kéo chặt áo khoác bẩn đen của Cát Lâm đến trước mắt tỉ mỉ nhìn xem, giống như đây không phải là vải dệt mà là một đống vàng.
Cát Lâm theo bản năng tránh né, lại vừa vặn đối mặt với đôi mắt ướt lệ long lanh của ông chủ quán.
...
Bởi vì ngôn ngữ không thông, Cát Lâm nhìn ông chủ quán rượu liều mạng cảm tạ Lang kỵ sĩ, người sau khoái trá mà cười rộ lên, tùy ý phất phất tay liền ra khỏi quán.
-- Cứ thế quăng anh ở lại đây, đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn một chút.
Cát Lâm lui về phía sau một bước, tựa vào vách tường, cảnh giác mà đánh giá chung quanh, chợt nghe một câu tiếng trung ngọng nghịu.
Xin lào.
Cát Lâm cả kinh, nhìn chằm chằm mặt ông chủ quán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!