Chương 29: Khởi đầu tốt đẹp

Qusair Dyfico, Pháp Thánh hệ phong duy nhất trên đại lục Seeley hiện nay.

Nhiều năm trước, khi Pháp Thánh Qusair Dyfico gia nhập nghiệp đoàn người mạo hiểm có đưa ra một yêu cầu, lão muốn định cư lâu dài ở trấn Maren gần biển Lãng Quên, ngoài ra còn hi vọng trừ những người cấp cao ở nghiệp đoàn, người khác không được biết thân phận thật của lão.

Bởi vì nơi này ở gần vùng lốc, cho nên là một Pháp Thánh hệ phong, ý muốn của lão không khiến bất cứ kẻ nào hoài nghi.

Hơn nữa trấn Maren rời xa trung tâm đại lục, nếu một vị Pháp Thánh không muốn nhúng tay tranh đấu quyền thế, chỉ muốn ẩn cư, trấn Maren quả là một nơi cực kì lý tưởng.

Không có ai biết, Qusair lựa chọn chỗ này, còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

"... Rất nhiều ma pháp sư cấp cao đều thích đọc điển tịch, nghiên cứu phép thuật thâm ảo cổ xưa, cha tôi vốn là một lãnh chúa nhỏ trong một vương quốc, khi tôi còn là một ma pháp sư cấp bốn, quốc vương đã gả một vị công chúa đến nước láng giềng hùng mạnh bên cạnh, đồng thời cũng đưa một phần thổ địa làm của hồi môn, trong đó bao gồm phần lãnh địa truyền thừa nhiều thế hệ của gia đình tôi.

"Lão Qusair chỉnh ngọn đèn ma pháp trong phòng sáng một chút, tâm tình của lão đã dần bình tĩnh hơn, lúc nhắc tới quá khứ của mình, ngữ khí cũng không có biến hóa quá lớn."Mấy chuyện như thế rất thường hay xảy ra ở đại lục Seeley, nếu lãnh chúa ban đầu nguyện ý trả giá một số tiền, tỏ vẻ sẽ trung thành với tân vương, dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ có thể tiếp tục có lãnh địa của gia tộc. Cha tôi cũng trả số tiền kia, nhưng lại không nhận lại được lãnh địa.

Hóa ra có một vị dược sư nói với người thống trị quốc gia rằng, nước láng giềng của các người có một mảnh đất rất thích hợp gieo trồng cỏ Lam Diệp, vì thế bọn họ dựa vào cuộc hôn nhân kia, lấy mảnh đất ấy tới tay."

Nói tới đây, lão Qusair còn dừng lại giải thích cỏ Lam Diệp là gì, đối với hai vị khách của lão, tên này rất xa lạ. Bởi vì cỏ Lam Diệp là chủng loại thảo dược mới do dược sư tạo ra gần một trăm năm nay, sử dụng phổ biến cho rất nhiều loại dược tề.

Thứ quan trọng như thế, đương nhiên rất được các thống trị giả coi trọng, do vậy lãnh địa kia cứ thế bị lấy đi.

Không có con dân, danh hiệu lãnh chúa đương nhiên cũng không giữ được.

Một nhà Qusair liền thành quý tộc lưu vong, trên thực tế bọn họ ngay cả quý tộc lưu vong cũng không phải, bởi vì dòng họ không đủ hiển hách, cũng không có gia tài bạc triệu.

"Cái cảm giác bị buộc phải rời khỏi quê nhà ấy, nhiều năm như vậy tôi vẫn không thể nào quên được." Lão Qusair ngồi ở dưới ngọn đèn, lắc đầu nói:

"Cũng chính là lần đó, trong phòng trữ đồ của gia tộc, tôi phát hiện rất nhiều thứ không tưởng tượng được, bao gồm cả quả cầu thủy tinh kia. Mấy thứ này là do bà cố tôi mang đến, cha của bà là một trong bảy người ban nãy."

Cách xưng hô vai vế trong cổ ngữ Seeley rất rối, Cát Lâm không thể không ở trong lòng nhẩm lại một lần, mới hiểu được ý lão nói là bốn đời trước.

Nghĩ tới quả cầu thủy tinh ấy có hơn 200 năm lịch sử, anh hơi giật mình đánh giá lão Qusair, trên địa cầu cỡ khoảng ba mươi là một đời, dưới tình huống bình thường một trăm năm thì có bốn đời người, tuổi thọ của người ở đây dài lắm hả?

Anh nhớ tuổi thọ của người Hegel không khác người địa cầu mà?!

A, Eloca có đề cập qua, cường giả sẽ sống lâu hơn một chút, tám mươi tuổi còn chưa đủ để trở thành cường giả cấp cao.

Gia tộc lão Qusair hẳn là không nổi trội lắm, nếu không cũng không đến mức lưu vong, bậc cha chú của lão có thể là người thường hoặc là võ giả, ma pháp sư cấp thấp trung cấp, đại khái đến lão Qusair mới bắt đầu Tương đối lợi hại.

Cát Lâm một bên phỏng đoán tuổi thật của ông lão kia, một bên nghe lão kể rằng mình còn phát hiện ghi chép của thế hệ trước ở Phong tộc.

Lão Qusair từng tìm kiếm hậu duệ Phong tộc, bởi vì khuyết thiếu ghi chép, cộng thêm thời gian quá mức xa xưa, huyết mạch của bảy người kia đã truyền được mấy đời, cuối cùng lão chỉ tìm được hai chi trong đó.

"Bọn họ cũng không biết chuyện Phong tộc, chiến hỏa, di cư, trong lúc vô tình làm hư, hoặc là không biết hàng bán lấy tiền... Không rõ là do nguyên nhân nào, tóm lại ở một đời nào đó, bọn họ đánh mất di vật mà tổ tiên lưu lại."

Gương mặt lão dưới ánh đèn có vẻ phá lệ già nua, Qusair cực kì sầu não nói: "Một đoạn thời gian rất dài, tôi cho rằng mình là người duy nhất nhớ kĩ tổ tiên Phong tộc, tôi hy vọng gặp được đồng bạn, song hết lần này đến lần khác lại thất vọng, cuối cùng tôi lựa chọn đến trấn Maren.

Đây là cơn lốc đường thủy nổi tiếng nhất của Phong tộc, trong quyển sổ tay cũ kĩ kia đã nhắc tới rất nhiều lần, tôi nằm mơ cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy!

Tôi từng thử chế tạo mấy con thuyền, thường xuyên quanh quẩn chỗ hải vực ngoài vùng lốc, ta tin tưởng một ngày nào đó tôi có thể tìm được tuyến đường an toàn kia, Phong tộc sẽ lại một lần nữa đặt chân lên biển Vòm Trời!

"Lúc nói đến câu sau cùng, ánh mắt lão như sáng lên. Tuy rằng có vài từ Cát Lâm không hiểu lắm, nhưng chuyện này không cản trở anh liên hệ ý của câu trước và câu sau, hiểu về mộng tưởng và truy cầu cả một đời của lão Qusair."Chúng ta đến từ Hegel...

"Anh không biết kế tiếp nên nói như thế nào, nói hết sự thật là không có khả năng, cơ mà lão đã kể cặn kẽ như vậy, xuất phát từ sự tôn kính với ông lão kia, anh cũng không thể nói cho có hay lừa gạt được."Tại Hegel, còn có hậu duệ mang huyết thống Phong tộc." Eloca tiếp lời.

Cát Lâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, suýt tí nữa quên bên mình còn có một nhân vật cực kì quan trọng.

Trong hai người bọn họ, Eloca hiển nhiên là người có quyền lên tiếng hơn, Cát Lâm cũng đã chiêm ngưỡng năng lực nhìn thấu lòng người của vị Chiến Thần nào đó, mấy ngàn năm sống quả không uổng phí, giao cho Eloca còn tốt hơn để anh vắt óc bịa chuyện nhiều.

Lão Qusair rất nhanh đã tiếp nhận lời nói của y, vì chuyện này lão cũng từng nghĩ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!