Cát Lâm trăm triệu không nghĩ tới bọn họ mới bước lên lục địa, vừa đi vào tòa thành trấn đầu tiên đã bị nhận ra rồi.
Mới đầu anh cho rằng ông lão này nhìn thấy hai người cưỡi trên lốc xoáy hình phễu từ trên trời đáp xuống, trong lòng còn đang buồn bực, trời tối như vậy, tuyến đường an toàn trên biển Vòm Trời mở ra tự mang theo hiệu ứng mưa rền gió dữ, làm sao có thể bị người ta nhìn thấy?
Nhưng mà mọi chuyện phát triển khiến người không kịp đề phòng.
Ông lão kia thế mà là người Phong tộc?!
Phong tộc không có bị gϊếŧ hết trên đảo Tiatanona, còn có người sống sót, chuyện này thật sự quá tốt, song mọi chuyện sẽ trùng hợp như thế ư? Bọn họ đang muốn tìm người Phong tộc còn sót lại, lập tức liền xuất hiện, đây là tiết tấu Rơi xuống đất liền nhận thân hả!
Đầu Cát Lâm có hơi choáng váng, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá ông lão trước mặt.
Lão Qusair mang theo bọn họ đi vào trong trấn nhỏ, ông kích động không thôi, không ngừng mà lải nhải Phong tộc không có mất đi tất cả, vẫn còn có người Phong tộc có được năng lực của tổ tiên, có thể tự do qua lại giữa không trung và biển cả.
Loại vui sướng phát ra từ linh hồn này, khó mà giả bộ được.
Ông lão ấy như trẻ ra mười tuổi trong chớp mắt, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, Cát Lâm yên lặng nuốt câu hoài nghi xuống bụng.
"Ngài vừa mới nói ông ta là cái gì hệ phong?"
Cát Lâm thấp giọng hỏi.
"Pháp Thánh, chính là ma pháp sư tương đối lợi hại."
Lão Qusair đang kích động dẫn đường ở phía trước nghe thế bỗng ngẩn ngơ.
Lão có nghe nhầm không? Ma pháp sư tương đối lợi hại? Đây là đang hình dung Pháp Thánh?
Ma pháp sư ở đại lục Seeley chia thành từ cấp một đến cấp chín, trong đó người vượt qua cấp chín được gọi là Pháp Thánh.
Một Pháp Thánh rốt cuộc lợi hại cỡ nào, dụng cụ căn bản kiểm tra đo lường không ra, trong lịch sử đại lục Seeley từng phát sinh chuyện một Pháp Thánh thoải mái xử lí bốn Pháp Thánh khác.
Tuy rằng lão Qusair cảm thấy bản thân là một Pháp Thánh tương đối bình thường, nhưng cũng chỉ là so với các Pháp Thánh còn lại mà thôi. Làm sao sẽ có người cho rằng cường giả vượt qua cấp chín chỉ là ma pháp sư tương đối lợi hại đây?
Càng khoa trương hơn là, thế mà có một người ngay cả từ Pháp Thánh cũng không hiểu.
Lão Qusair cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu được.
—— Lão nghĩ tới mấy cái ghi chép về Hegel trong điển tịch xưa, đó là một nơi cự tuyệt ma pháp, người nơi đó sẽ không sử dụng ma pháp.
Ma pháp sư bên ngoài sau khi tới Hegel sẽ cảm thấy thân thể rất không thoải mái, thực lực cũng suy yếu trên diện rộng, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi Hegel mới có thể khôi phục.
Cộng thêm Hegel nằm ở chỗ hẻo lánh, ngăn cách với nhân thế, cả một đời người Hegel đều không có khả năng nhìn thấy ma pháp sư, cho nên Pháp Thánh gì gì đó, không biết cũng rất bình thường đúng không?
Tâm tình lão Qusair có chút chút phức tạp.
Lão hy vọng gặp gỡ người cùng tộc, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào người xa lạ, hiện tại lão muốn mang người về nhà, vừa là bởi vì nhìn thấy đôi mắt đặc thù của người Phong tộc kia, vừa vì lão là một Pháp Thánh, thành ra chả sợ hãi bẫy rập hay gì mấy.
Lão Qusair không biết, thật ra ý tưởng của hai người kia cũng không khác lão là bao.
Hai bên bởi vì thực lực của mình nên không e ngại bẫy rập, bớt đi rất nhiều bước thăm dò, biết đâu có thể lập tức ngồi cùng một cái bàn đi thẳng vào vấn đề nói chuyện luôn không chừng.
Trấn Maren không tính lớn, trận mưa to này gần như bao phủ toàn trấn, rất nhiều phòng ốc bên ngoài đều có một cái màn che bằng ma pháp bên trên. Xa xa nhìn lại, trong cứ như mấy quả cầu thủy tinh đồ chơi trong giáng sinh trên địa cầu í.
Cát Lâm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy mấy căn vì không có lồng phòng hộ ma pháp trở nên vô cùng thê thảm, trong lòng bắt đầu bất an.
Bởi vì cơn hồng thủy này là bọn họ mang đến.
Eloca nhìn thấu tâm tư anh, y nhẹ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!