Chương 25: Thơm ngào ngạt

Đêm tối qua đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên mặt biển.

Nước biển bình tĩnh lại dịu hiền, từng gợn sóng màu lam nhạt nhẹ nhàng hôn lên bờ cát màu nắng, bóng cây phản chiếu trên mặt nước, tất cả mọi thứ đều đắm mình trong ánh nắng ban mai, cùng nhau tạo thành một bức họa cuộn tròn khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

Cát Lâm đứng ở mép thuyền, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Mặt trời mọc trên biển Vòm Trời, tựa như một nét vẽ dưới ngòi bút của danh họa truyền lại cho đời sau.

Bởi vì khoảng cách không trung gần hơn, ánh sáng như một bậc thầy ma thuật, tùy ý vẽ loạn khắp mọi ngõ ngách của biển Vòm Trời

Tất cả màu sắc đều theo ánh sáng lưu động, những thứ ở phía xa tự mang theo hiệu quả làm mờ. Phiến lá đang phản quang, sóng biển vỗ vào đá ngầm, bọt nước văng tung tóe, mơ hồ có thể nhìn thấy quỹ đạo không khí và dòng nước tiếp xúc với nhau.

Ánh sáng len lỏi ở khắp nơi, giống như rót linh hồn vào vạn vật.

Nước biển dao động, làn gió nhẹ phất qua, những linh hồn tỏa ra ánh sáng đó như trở nên động hơn, là vẻ đẹp của sự sống, là sinh mệnh nở rộ.

Xưa kia dưới bầu trời xinh đẹp ấy còn có vô số bóng dáng con thuyền cùng nhau giương buồm trên biển.

Đó là bộ tộc chinh phục cả bầu trời và đại dương, họ tự do phóng khoáng, tựa như một cơn gió.

—— Thật đáng tiếc khi không thể nào tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy.

Cát Lâm trầm mặc nghĩ.

Chẳng sợ bản thân đang ở cùng một hải vực, thì anh và bức tranh huy hoàng kia cũng cách xa nhau mấy trăm năm.

Trên biển Vòm Trời không còn bóng người nào nữa, đảo Tiatanona yên lặng ngủ say, trải qua vô số lần mặt trời lặn rồi mọc, vật đổi sao dời, mới nghênh đón một vị khách đã lâu đến viếng thăm.

Cát Lâm trở lại trong khoang thuyền, thu dọn nước và thức ăn của bọn họ mang theo.

Đây đã là ngày thứ hai sau khi thuyền họ mắc cạn trên bãi đá ngầm.

Trên đảo có rất nhiều cây ăn quả, còn có kênh nước do con người làm ra.

Nhiều năm sau trên cây như trước vẫn cây trái sum xuê, kênh nước lại bị đám cỏ dại tùy ý chiếm đóng, có nhiều chỗ thậm chí còn bị bộ rễ của chúng làm nứt vỡ, nước suối trong veo không cách nào chảy theo đường kênh ban đầu, nương theo độ cao thấp chênh lệch mà hình thành thác nước nhỏ, chảy xuống tạo thành ao.

Hồ nước đã cạn khô, chỉ còn lại bồn đá trồng thủy tiên nửa vùi trong cát.

Ngày đầu tiên lên hòn đảo này, ngoại trừ cảm thấy nơi này hoang vắng, nền văn minh biến mất thì cũng không có nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nào, mãi cho đến khi Eloca đi vào kiến trúc thần điện đã bị tàn phá trên đỉnh núi, tay không nâng lên hai khối đá lớn, lộ ra cái động phía dưới.

Bên trong có một cỗ thi thể nhân loại.

Quần áo vừa tiếp xúc với không khí liền biến thành tro bụi, thi thể cũng biến thành một bộ xương tối đen, khung xương đầy đủ sụp đổ... Người này đã chết lâu lắm rồi, nếu không phải khối đá kia vô tình đem thi thể giữ ở trong không gian nhỏ hẹp này, căn bản không thể tồn tại sau ngần ấy năm.

Thời gian quá mức xa xôi, thi hài bại lộ trong không khí kia ngay cả xương cốt cũng đã trở thành tro tàn.

Sau đó bọn họ nhặt được rất nhiều trang sức trong mớ cỏ dại ở kênh nước và vũng bùn trong rừng cây.

Trân châu trở thành bột, ma lực trong bảo thạch tiêu hao gần như không còn, vàng bạc mất đi vẻ sáng bóng ban đầu...

Ngay cả thân tàu dù sóng to gió lớn cũng không đánh tan được, giờ đây bị thời gian làm mục nát chỉ còn lại có một ít mảnh nhỏ, trải rộng trên bờ cát, còn có một ít nằm trên tảng đá ngầm ngoài đảo nhỏ.

Biển Vòm Trời không có đáy biển, nếu mấy mảnh nhỏ kia bị nước cuốn trôi ra xa đảo, cũng không biết sẽ tới nơi nào.

Ai.

Cát Lâm cúi người, ghé vào trên mép thuyền, dùng bàn tay vốc nước biển lên lau mặt một phen.

Bắt đầu từ hôm phát hiện hài cốt, anh không nói chuyện với Eloca nữa, không phải là không muốn, mà là không khí trầm trọng ép tới anh cũng cảm thấy bi thương. Có những lúc bất cứ lời an ủi nào cũng vô dụng, thứ người đang đau buồn cần chính là yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!