Cát Lâm cảm thấy nhận thức của mình về Eloca có sai lệch rất lớn.
Nhận thức của anh về người Hegel cũng có sai lầm.
Trước khi bước lên con đường mà sống chết không rõ, anh dựa vào mặt mũi của Thần, tổng cộng đạt được vũ khí
- một món, giày thoải mái vừa chân
- một đôi, bao tay may thêm da lông dày
- một đôi, còn có một đống khoai tây sung làm đồ ăn.
Trọng lượng cái túi trong tay không ngừng tăng lên, Cát Lâm nhịn không được hỏi Eloca có mấy thứ như dụng cụ ma pháp dùng để trữ vật hay không, kết quả chỉ nhận được câu trả lời như này này——
"Cái thứ đó nếu không biết ma pháp thì vô pháp sử dụng."
Tôi có thể học!
Cát Lâm cảm thấy không gian trữ vật thật sự cực kì quan trọng, là thứ mà nhà lữ hành nào cũng nên thủ sẵn, tại sao có thể không có?
Eloca không lộ vẻ gì nói:
"Nhưng ta thì không, toàn bộ người Hegel đều không có ai biết, ngươi muốn học ai đây?"
Cát Lâm:...
Anh dùng tay che mặt, tâm trạng càng thêm trầm trọng, như vậy không được!
Phải lãnh tĩnh, phải thanh tỉnh, không thể khuất phục trước cái ngõ cụt dị thế này được! Anh muốn trở về địa cầu, nơi cố hương có internet để giải trí có thức ăn ngon có điều hoà, khoai tây cà chua Hải Tích Gafia gì gì đó đủ rồi!
"Được rồi, vậy chúng ta làm sao xuất phát?"
Cát Lâm xách theo cái túi nặng trịch, đứng ở trên dốc thoải bên cạnh sơn cốc, trông về khu rừng rậm rạp phía xa xa, sau lưng là mặt biển mênh mông vô bờ.
Bọn họ dưới ánh nhìn của người Hegel, đi về phía vách núi bên bờ biển.
Vách núi cô độc này có một mặt cao chót vót vươn mình hướng biển, tạo thành góc vuông chín mươi độ, giống như dựng nên một bức bình phong phía sau bãi biển, tổng cộng kéo dài đi ra ngoài vài trăm thước, thủ vệ mảnh bờ biển này.
Ma ảnh Gafia rất thích ngồi xổm nơi này nhìn mặt trời mọc.
Trước mỗi lần Hải Tích tập kích, mèo đen cũng lựa chọn nơi này nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại chiến ập đến.
Thậm chí... nơi ảo ảnh Eloca xuất hiện, cũng là nơi này.
Vách đá hàng năm chịu gió biển cùng sóng biển xâm nhập, mặt ngoài gồ ghề, chỗ cao nhất có hai cái dấu móng tay thật lớn của Hải Tích, đứng ở phía dưới vách núi ngẩng đầu nhìn lên, mọi người rất khó khắc chế để đáy lòng không toát ra sợ hãi.
Hải Tích, là bóng ma bao phủ Hegel...
Cát Lâm dừng bước, bởi vì cuối con đường nhỏ có một cô bé trẻ tuổi đứng đó, cô mặc giáp da, lưng đeo cung tiễn, sói xám bên cạnh cô thấy Eloca tới gần, nhất thời từ trong cổ họng phát ra tiếng nức nở thấp thấp, trốn phía sau cô bé.
Onvina?
Chần chờ trong mắt cô khi nhìn thấy Eloca liền biến mất, cô đứng đến thẳng tắp, cao giọng nói:
"Bọn họ... Không, là ta muốn biết chuyện về Thần Chiến,"Tinh kỳ giả
"tôn kính, chúng ta đều muốn biết địch nhân là ai!"
Tinh kỳ giả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!