Chương 22: Chuẩn bị

"Giờ là 12 giờ trưa, ngủ nữa ngươi sẽ bỏ qua cơm trưa."

Cát Lâm đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy có người nói chuyện.

Âm thanh có chút quen tai.

Anh duỗi tay, theo bản năng mà lưu luyến ổ chăn ấm áp, nhắm mắt tính tiến vào mộng đẹp lần hai, sau đó Cát Lâm cảm thấy trước giường hình như có một người đứng, người nọ đang nhìn mình chăm chú.

Cát Lâm: ... !!!

Anh vừa mở mắt đã kinh hãi suýt nhảy dựng luôn!

Cát Lâm bọc chăn, khiếp sợ mà nhìn người trong phòng —— mặc một thân áo choàng màu cây đay, trên chân là giày da rắn chắc, hai tay khoanh trước ngực.

Trong đôi mắt màu băng lam trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, phản chiếu ảnh ngược Cát Lâm vẫn chưa rời giường.

Anh đơ mất nửa giây, đột nhiên hồi phục tinh thần, vội vàng mò mẫm quần áo để bên mép giường tròng vào người.

Ánh nắng len qua cửa sổ vào phòng, nhìn bóng đổ Cát Lâm biết được giờ đã là giữa trưa, ngủ nướng gì gì đó không phải chuyện mất mặt, tiền đề là không có một vị thần lại đây giục bạn rời giường!

Trong đầu anh loạn tùng phèo một đống.

Vừa rời giường liền nhìn thấy đối tượng đêm qua khiến mình trằn trọc đang đứng lù lù một đống ở trong phòng ngủ, dù là ai cũng sẽ bị doạ cho ngu người!

"Ngài... Ngài nói thời gian xuất phát là buổi tối!"

"Thời gian quả thật định vào buổi tối, nhưng ngươi không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì, tính cứ như vậy ngủ dậy bọc chăn ra cửa?" Eloca đánh giá Cát Lâm, trong giọng nói mang theo mấy phần soi mói.

Sinh hoạt tại một thế giới không hề nguy hiểm nên mới có thể lơi lỏng như vậy? Thiên tính chiến đấu đã khắc vào trong cốt tuỷ, chảy xuôi trong máu của người Hegel, Eloca cảm thấy Cát Lâm còn kém xa lắm.

"Hôm nay Gafia không kêu?"

"Nó đang ở trong di tích, gọi phá giọng chỗ này cũng không nghe được."

...

Đoạn đối thoại này nghe vào tai rất quái lạ, là vấn đề năng lực nghe dịch ngôn ngữ đại lục Seeley kém chăng?

Cát Lâm một bên mang giày, một bên cảm thấy có cái gì đó sai sai.

"Từ từ, giọng của ngài?"

Cái loại cảm giác chợt xa chợt gần, không thể phân rõ ngữ điệu cùng âm sắc biến mất, giọng nói Chiến Thần lúc này không khác gì người thường.

Rất quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu rồi nè.

Nhu hòa, trầm ổn, có sức mạnh tác động đến cảm xúc ...

Là ngài! Cát Lâm đột nhiên nhớ ra đáp án, là con sói xám kia!

Sói xám tự xưng là thần sử của Gafia! Dẫn bọn họ vào di tích trong rừng, khi nhìn thấy Chiến Thần Eloca, con sói đó đã không thấy tăm hơi, cho nên... Thần sử kỳ thật cũng là Eloca?

Người nào đó có đôi mắt màu xanh lam vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn không nhúc nhích mà chăm chú nhìn Cát Lâm.

Trận tiếp xúc ánh mắt này không hề nghi ngờ lại là Cát Lâm bại trận, anh vốn có thể chất vấn Chiến Thần vì sao phải nói dối lừa gạt mình? Vì cớ gì mượn dùng một thân thể sói xám rồi mà cứ xông vào phòng của anh?

Đáng tiếc Cát Lâm nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt vô cùng chật vật, cực kì nan kham của anh và sói xám Dysis.

Cát Lâm vô lực mà nhắm mắt lại, anh còn bưng nó lên làm gối che thân thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!