Chương 2: Choáng choáng và choáng!

Bị quái thú bắt cóc là một loại thể nghiệm như thế nào?

-- Cát Lâm không muốn trả lời vấn đề này.

Trước mắt anh tối sầm, cái gì cũng không thấy rõ, sau đó tựa như rơi vào trong lốc xoáy, xương cốt cả người đều bị mạnh mẽ đè ép, đau đớn khiến cho anh không nhịn được kêu thảm thiết, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi.

Ngay lúc Cát Lâm cho rằng có lẽ anh cứ thế mà chết đi, xung quanh anh bỗng nhiên có thêm một màng chắn thật dày, chặn đi lực đè ép bên ngoài.

Da lông ấm áp màu đen từ cửa sổ xe, trần xe chen vào, có thể sánh bằng đệm giảm xóc cao cấp.

Cadillac quay cuồng, khi gầm xe hướng lên trên, túi khí an toàn bung ra, che kín các khe hở còn lại của ghế lái.

Va chạm kịch liệt rất nhanh đã kết thúc, Cát Lâm mơ hồ cảm giác được trước mắt có ánh sáng mỏng manh. Trong đầu anh lúc này kêu ong ong, giống như có vô số con ong mật bay lòng vòng bên cạnh, căn bản không thể tập trung lực chú ý.

Không biết qua bao lâu, có thể mới mấy phút đồng hồ, cũng có khả năng là một giờ, Cát Lâm mới chậm rãi khôi phục lại.

Anh miễn cưỡng mở mắt ra, trước mắt là bầu trời màu xanh xám, cành cây khô héo che ngang trên đỉnh đầu, vài con quạ đen ngồi xổm trên đó, phát ra tiếng kêu khó nghe.

... Trời ạ!

Không quản là ai, khi phát hiện cả người mình toàn là bùn lầy, đều sẽ phát ra âm thanh vô lực như thế.

Mặt đất ẩm ướt trải đầy một tầng lá vàng, đây là một khu rừng rậm do dấu chân tạo ra, Cát Lâm không rõ sao bỗng nhiên anh lại từ bờ biển chạy tới trong rừng sâu, trên thực tế anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma do bị cự thú tập kích để lại.

Cát Lâm sờ sờ trên người, trong túi áo có một cái ví tiền, bên trong là giấy căn cước và vài thứ linh tinh khác.

Không có di động, không có bật lửa, cũng không có cây mã tấu Thuỵ Sĩ vạn năng mà anh hay mang theo.

Anh chật vật đứng lên, may mắn phát hiện mình không bị thương chỗ nào, tuy rằng không rõ đây là đâu, nhưng ở tại chỗ chờ đợi hiển nhiên không phải một ý kiến hay.

Ở bên trong rừng cây rậm rạp gặp phải dã thú rất phiền toái.

Mặt đất rất mềm, bước một bước bùn cũng có thể leo lên tới mắt cá chân rồi, Cát Lâm chỉ có thể đặt chân trên mấy cái gốc của cây cối xung quanh mà khó khăn đi về phía trước, trong lòng anh có một nghi vấn thật lớn.

Xe đâu?

Cả anh và xe đều bị cự thú mang đi cùng lúc, nhưng sao giờ chỉ còn anh nằm ở trên bùn? Xe đâu rồi?

Cát Lâm theo bản năng ngẩng đầu, khu rừng rậm cũng không cao lắm, cây cối sinh trưởng rất kỳ quái, thân cây vừa được khoảng mười thước liền bắt đầu cong quẹo, như là chống chịu không nỗi sức nặng nào đó.

Tán cây cũng không rậm rạp, lá cây toàn bộ tập trung ở thân cây, cho nên trên cây có rất nhiều nhánh cây trụi lủi.

Trong đầu Cát Lâm bỗng hiện lên một hình ảnh:

Quái thú màu đen vừa đạp lên thân cây chạy tung tăng vừa chơi đùa với một chiếc Cadillac, móng vuốt đâm thủng túi khí khiến cho người ngồi ở ghế lái ngã ra.

Quái thú sửng sốt, quay đầu lại nhìn con đường mới vừa chạy qua, cơ mà nó lười đi kiếm, ngậm ô tô tung tăng* chạy tiếp.

...

Cát Lâm vô lực mà tựa vào trên thân cây, cảm thấy sự thật rất có thể như anh suy đoán, hơn nữa anh cũng suy nghĩ cẩn thận, con quái thú kia vì sao lại cứ nhắm trúng chính mình không buông.

Rất nhiều mãnh thú đều có thiên tính truy đuổi vật thể di động.

Đối với quái vật có hình dáng khổng lồ như này, nhân loại trong mắt nó trở nên có hơi nhỏ bé, chạy trốn nhanh cỡ nào cũng không khiến nó quan tâm, cơ mà một chiếc Cadillac chạy max tốc độ thì lại dễ thấy hơn nhiều.

Nếu lúc ấy Cát Lâm vứt bỏ xe chạy bộ, nói không chừng bây giờ còn có thể nằm ở trên bờ biển thở dốc mấy hơi, nhưng sai lầm của anh là một chân đạp chân ga mà chạy.

Cát Lâm hối hận vỗ đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!