Khi ánh sáng kia biến mất trước mắt, Cát Lâm trực tiếp nằm rạp xuống đất.
Anh có hơi thoát lực, ngưng mắt nhìn bầu trời đêm đen đặc, há mồm mà thở dốc, trong đầu trống rỗng.
Cát Lâm thậm chí không suy nghĩ cái bóng dáng cao to vừa mới xuất hiện kia, anh chỉ biết trận tai nạn bất hạnh này đã kết thúc, không cần chịu đựng đến sáng sớm ngày hôm sau. Anh không có chết, Eade cũng không có.
Trên đời này có chuyện gì trọng yếu bằng việc tìm được đường sống trong chỗ chết?
Cát Lâm bỏ qua vũ khí hình móc sắt kia, anh nhắm mắt lại, bên tai anh là tiếng gào vui sướng, không dám tin của mọi người, mà Cát Lâm ý thức hỗn độn đã phân không rõ ý nghĩa những lời nói đó.
Anh mệt chết đi được, cứ như vậy nằm ở trên sườn núi lầy lội, ngay cả tay cũng không muốn nâng.
Các thiếu niên lưng đeo cung tên, chạy như điên về phía bãi biển, còn có người đang ca xướng, quả thực là loạn thành một đoàn.
Cát Lâm không tự giác nở nụ cười.
—— Anh không nhìn thấy những ảo giác đó nữa.
"A, chết tiệt... Thời điểm này mà tên đó còn chơi xiếc!" Eade mập mạp nói năng lộn xộn.
"Hắn dùng cái gì? Máy chiếu ư? Làm quá đẹp! Còn dùng tốt hơn vũ khí hạt nhân, dù sao cũng không ô nhiễm. Không không! Không ai quy định vũ khí hạt nhân không thể làm thành bộ dáng một thanh kiếm nha, trời ạ! Cát Lâm, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây!"
Eade đi đến, dùng sức kéo tay anh.
Cát Lâm theo bản năng tránh thoát, y lảo đảo một cái, trọng tâm bất ổn ngã chỏng vó.
"Thắt lưng của tui!!!" Mập mạp kêu thảm thiết, hơn nửa ngày cũng không đứng lên được.
Một trận hô to gọi nhỏ kia ngược lại gọi cho Cát Lâm hồi thần.
Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Eade còn nằm trên mặt đất mà ôi ôi kêu la, Cát Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương, đứng lên vươn tay kéo y dậy.
"Lực tay cậu thật lớn nha, tui tới 200 cân mà cũng bị cậu đẩy ngã!" Eade oán giận.
"... Chắc không nặng thế đâu, anh mập giả mà thôi."
Eade vừa muốn nhếch môi cười to, rất nhanh y liền kịp phản ứng, trừng mắt nói:
"Cậu mới giả! Tui đây là mệt, không sức lực, mới có thể bị cậu một tay đẩy ngã!"
Cát Lâm không cùng y tranh luận, Eade cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nghiên cứu anh rốt cuộc có bao nhiêu khí lực, đầy đầu đầy óc y đều là một màn khó tin sau khi kim quang sáng lên kia.
Cậu có thấy không?
"Người gϊếŧ chết tất cả Hải Tích kia à?"
"Người? Cậu cảm thấy nhân loại có thể làm được việc đó?" Eade lập tức phản bác, y kích động quơ cánh tay hô:
"Người Hegel có nói tới Chiến Thần! Không ngờ Chiến Thần thực sự tồn tại!"
Việc này quả thật rất khó tin.
Cát Lâm nghĩ thầm, thế giới quan chủ nghĩa duy vật bị đánh nát, cũng khó trách Eade kích động như vậy.
Nghĩ nghĩ liền thất thần, cuối cùng vẫn là mập mạp quơ quơ ngón tay trước mắt Cát Lâm, mới khiến cho anh đình chỉ hồi ức về thân ảnh cao lớn kia.
"Cậu làm sao thế? Đây là số mấy?" Eade nhớ tới dáng vẻ gần như hỏng mất của đồng bạn mình trong chiến tranh khi nãy, nhịn không được dựng thẳng lên hai ngón tay, vô cùng lo lắng hỏi.
"... Tôi không có chuyện gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!