Chương 14: Thần tích.

Đây là một trận ác chiến.

Nghe nói sẽ kéo dài đến bình minh, mà hiện tại, chỉ vừa mới bắt đầu.

Thân thể Ma Ảnh Gafia cao lớn giống một bức tường, nhưng bức tường này có thể hoạt động, đảo qua đảo lại trong thuỷ vực sâu từ năm thước đến mười thước.

Mà những con Hải Tích tương đối nhỏ, trực tiếp bị Gafia đạp dưới chân.

Thân thể nặng nề ngã về sau, dùng tư thế bụng hướng về phía trước, tấm lưng rộng lớn giống như đồi núi chậm rãi ngã vào trong nước biển, cho dù làn da Hải Tích có cứng rắn tới đâu cũng bị đè thành bánh thịt.

Khu vực giao chiến rời xa phòng tuyến gần bờ của các Lang kỵ sĩ.

Ngọn lửa chỉ có thể chiếu ra bóng dáng mèo bự, lại không thể thấy những động tác rất nhỏ của nó. Về phần chiến quả của Gafia ấy hả? Chỉ có thể phân biệt từ đám Hải Tích bị quất bay khắp trời. Những tiếng gào thét thê thảm hoà lẫn trong tiếng mưa rơi và tiếng sét khiến người nghe không rõ.

Hegel không phải một vịnh biển ăn sâu vào đất liền, cho dù có Gafia che ở phía trước, cũng không thể ngăn chặn toàn bộ Hải Tích.

Chiến trường chia làm ba phần, phía trước nhất là mèo bự, ở giữa là phạm vi bao trùm của máy bắn đá, khu vực nước cạn gần bờ biển là nơi các Lang kỵ sĩ đang khổ chiến trong mưa.

Lưỡi dao sắc bén xuôi theo chiều mọc của vảy không ngừng xoay tròn, chỉ vì tạo ra một miệng vết thương trên người chúng nó. Phàm là Hải Tích thân cao vượt qua ba thước, mũi tên đều rất khó xuyên qua lớp vỏ sần sùi kia, gánh nặng liền đặt ở trên người Lang kỵ sĩ.

Bọn họ cần phải mạo hiểm tánh mạng, tiếp cận gần người chúng, đem tầng vảy ngoài cùng tước xuống.

Một lần không được, thì đổi vị trí khác.

Một lần không đủ, thì nhắm ngay vị trí lúc đầu mà chém.

Nhãn lực hơn người, kỹ xảo chuẩn xác, nhát chém mạnh mẽ hữu lực, ba thứ này thiếu một cũng không được.

Độ dày vảy Hải Tích cùng hình thể có quan hệ trực tiếp, sau tầng vảy ngoài không phải huyết nhục mất đi tầng bảo vệ, mà là tầng vảy thứ hai.

Độ cứng của nó kém hơn một ít, màu sắc cũng khác nhau.

Nước biển bị quấy đến đục ngầu, Lang kỵ sĩ thay nhau xông lên, lưỡi dao chém tới toát ra tia lửa cứ như chém vào đá.

Dần dần, trên người Hải Tích dần xuất hiện những khối nhỏ loang lổ.

Các thiếu niên trên sườn núi tay cầm tên, bày ra tư thế chuẩn bị kéo cung vẫn không nhúc nhích.

Giọt mưa lạnh lẽo tưới vào khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, có người thở dồn dập, có người bị mùi hôi thối gió lạnh mang tới xông cho không ngừng ho khù khụ, thậm chí có người đang phát run trong cơn mưa lạnh kia.

Đều ngẩng đầu lên!

Onvina đứng sau lưng bọn chúng quát lớn.

Cơn mưa khiến cho quần áo trên người cô đều ướt đẫm, lộ ra hình dáng bì giáp mặc bên trong.

"Đồng bọn của chúng ta đang ở trên bờ biển trợ giúp những Lang kỵ sĩ dũng mãnh tác chiến kia, mà chúng ta chưa đến tuổi, chưa từng học qua hợp tác thế nào để gϊếŧ chết một con Hải Tích, chỉ có thể đứng ở chỗ này!"

Onvina vung tay lên, khiến giọt nước bắn vào trên mặt vài người.

"Chẳng lẽ các ngươi cho rằng nơi này rất an toàn?"

Không... Những cô cậu bé trẻ tuổi lục tục lắc đầu.

Đánh đuổi Hải Tích là câu chuyện được kể trước khi ngủ mỗi buổi tối của người Hegel, bọn họ rất rõ ràng kế tiếp phải đối mặt với cái gì, triền núi này mặc dù cao, nhưng cũng không rời xa chiến trường.

Các thiếu niên cho rằng khảo nghiệm lúc cuối cùng mới đến, tuy bọn họ tràn đầy khẩn trương, lại vẫn mang theo anh dũng bắn ra mấy đợt tên. Chờ đến khi chiến đấu chính thức bắt đầu, bọn họ rõ ràng phát hiện, trận chiến này không dễ đánh.

Tuy rằng nghe qua rất nhiều lần đề tài về việc Hải Tích rất khó gϊếŧ chết, công kích phải tinh chuẩn, phải tốn bao lâu mới có thể gϊếŧ chết nó, song các thiếu niên Hegel vẫn cứ lòng tràn đầy kiêu ngạo, chờ mong biểu hiện của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!