Sợ cái gì đến cái đó.
Hải Tích, từ được vô số người nhắc tới, cùng một nhịp thở với phiến thổ địa bất hạnh này.
Sau khi Cát Lâm đến Hegel, ác mộng mà anh mơ thấy có một nửa là mèo bự, dư lại đều được Hải Tích nhận thầu. Trong mộng gương mặt của những quái vật kia mơ hồ không rõ, có khi giống khủng long trong Công viên kỉ Jura, có khi lại giống người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng.
Thời gian Hải Tích phát động tập kích cũng không cố định, chúng nó có thể hàng năm đều đến, cũng có thể là cách mười năm mới ló mặt ra.
Eade cho rằng bên trong khẳng định có quy luật, song đây là chuyện mấy thế hệ người Hegel đều không làm rõ được, Eade nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra cái gọi là quy luật ở chỗ nào.
"Lần trước Hải Tích rút lui, liên tục ba tháng tui đều ngủ không ngon, chờ đến khi qua đoạn thời gian đó, tui lập tức hối hận."
Eade rụt cổ trong gió lạnh, bắt đầu tố khổ với anh:
"Căn cứ ghi chép của người Hegel thì thời gian gần nhất Hải Tích tập kích lần hai là chín tháng. Chỉ có chín tháng thôi đó! Qua một ngày là ít một ngày, tui lại lãng phí hết sạch ba tháng thời gian bình an! Chờ"Kỳ an toàn
"vừa hết, mỗi sáng sớm tỉnh lại tui đều cầu nguyện, Phật tổ Chúa cứu thế tùy tiện ai cũng được, chỉ hy vọng Hải Tích đừng tới."
Cát Lâm không có cười y nhát gan.
Anh đứng bên cạnh một nơi rất giống chỗ đặt máy bắn đá giản dị.
Những cái máy bắn đá khác bị đẩy ra, được người Hegel đẩy lên trên sườn núi. Cát Lâm và Eade cũng góp một phần sức bên trong.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, trên ngọn cỏ kết một tầng sương trắng, sương mù cũng bắt đầu giăng khắp nơi.
Trời đất một mảnh mờ mịt, Cát Lâm quay đầu nhìn về phía thành đá, hình dáng kiến trúc đã mơ hồ không rõ, cỏ dại màu sắc nhiệt liệt như lửa mọc đầy sơn cốc đã bị sắc xám trắng kia huỷ diệt, lại càng không cần nói rừng rậm xa xa kia.
Hegel mỹ lệ... trở nên cực kì xa lạ.
Bọn họ không có thời gian cảm khái, dừng lại thở dốc vài hơi, Cát Lâm cùng Eade lại tiếp tục đi dọn đá.
Từ khi gió biển trở nên lạnh và nhiệt độ không khí giảm xuống, đến lúc địch nhân tập kích, thời gian ước chừng khoảng 20 phút*.
Trước trận chiến người Hegel chuẩn bị ngay ngắn có trật tự, các Lang kỵ sĩ nhanh chóng cho những đồng bọn của mình lấp đầy bụng, đánh bóng xong vũ khí, liền lục tục mà đi vào bờ biển. Bọn họ bọc áo da, lăn đến dưới bụng sói xám bắt đầu ngủ.
Những người Hegel có sức chiến đấu không đạt tiêu chuẩn, không cách nào chính diện đối kháng cùng Hải Tích tiếp tục bận rộn, bọn họ giống như có một quyển sổ tay
"Hành động trong chiến tranh", nhanh chóng phân phối xong nhiệm vụ, sau đó rất hiệu suất mà làm theo.
Sói xám Dysis bị Cát Lâm và Eade đưa trở về thành đá.
Cùng những đứa trẻ dưới mười tuổi, hoặc là người thân có tàn tật, tuổi già ốm yếu đồng thời ở trong hầm của toà thành.
Nghe nói hầm là đặc biệt kiến tạo, phi thường vững chắc, sâu bên trong còn có một địa đạo, cho dù cả tòa kiến trúc sập, mọi người cũng có thể thôngqua đó đi vào di tích cạnh rừng rậm.
Thật ra Eade cực kì muốn chui vào hầm, vì y rất sợ hãi.
Cuối cùng y vẫn cắn răng cùng Cát Lâm rời khỏi đó.
Hegel tôn sùng vũ dũng, nếu làm đào binh, cho dù có thể sống sót, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ dàng. Có lẽ người Hegel sẽ không thô bạo đuổi y đi, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không bước vào quán rượu kia nữa, thậm chí có khả năng không cho phép Eade và Cát Lâm tiếp tục ở trong thành đá.
Nếu đến cái loại tình trạng này, vì sống qua ngày, hai người chỉ có thể đi trộm** khoai tây và cà chua.
Eade nói cho Cát Lâm, ba năm qua ở Hegel y sống tốt như vậy là bởi vì y cùng người Hegel đồng thời thủ vệ phiến thổ địa này, cứ việc chuyện y làm được cực kì hữu hạn.
Hít sâu, thả lỏng.
Eade nhắc nhở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!