Chương 90: Tâm ma

Vực sâu đang thì thầm khe khẽ, đó là ảo giác. Giống như gió thổi qua màng nhĩ, đó cũng là ảo giác. Có thứ gì đó đang đến từ bốn phương tám hướng hoặc là từ sâu bên trong cơ thể anh. Không ai có thể nói chính xác nó là gì, nhưng khi anh chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn lại anh.

Ryan đeo thiết bị lọc âm ở tai, nhờ vậy mà anh có thể đảm bảo bản thân không bị vực sâu ô nhiễm, giữ được thần trí thanh tỉnh.

"Chú Isilis không cần mang thứ này sao?" Anh giơ tay sờ sờ lỗ tai, hỏi mấy vị quân đoàn trưởng đi theo cùng.

"Đâu chỉ là không cần." Vị quân đoàn trưởng đã có nếp nhăn cười ha hả: "Khi bệ hạ còn ở đó, tất cả con dân được ngài chiếu rọi đều không cần đeo loại thiết bị này."

Đó rốt cuộc là tinh thần lực mênh mông đến mức nào? 

Ryan không biết. 

Người đàn ông kia rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó hiểu, với tuổi tác không quá lớn nhưng tại sao lại có thể mạnh đến mức này. Là huyết thống sao? 

Không, nhìn lại lịch sử Leganes chưa từng xuất hiện cường giả nào như vậy, ngay cả hoàng đế Leganes đời thứ nhất khi khai quốc cũng không thể che chở được cho người dân dưới sự phóng xạ của vực sâu. 

Đó là thiên phú? Nhưng rốt cuộc là thiên phú gì mới có thể làm được như vậy?

Ryan đặt bàn tay xuống bên người, giây tiếp theo Lưỡi Hái Tử Thần đã nằm trong tay: "Đi thôi." 

Anh không có thiên phú như Isilis và Rio, anh chỉ có thể cố gắng hơn.

Một dị loại khó nhằn bất ngờ lao đến. Ryan vung ngang lưỡi hái, cán dài chính xác chặn lại móng vuốt sắc nhọn của đối phương. Tiếng va chạm nặng nề giống như kim loại va vào đá, trong vòng vài giây ngắn ngủi hai bên đã giao đấu hơn hai mươi hiệp. 

Chúng dán sát vào nhau, mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, dạ dày Ryan cuộn trào dữ dội suýt nữa nôn ra. Anh nín thở chặn lại thêm một đòn nữa, nhớ đến phương pháp mà chú Isilis đã dạy, ánh vàng lóe lên trong đôi mắt hổ phách, anh dùng tinh thần lực ngăn cách mùi hôi.

Càng chiến đấu càng dũng mãnh, không biết mệt mỏi, mồ hôi làm ướt sũng bộ quân phục của anh. Mái tóc bạc trắng dài dính vào khuôn mặt, quấn quanh cổ tay, ánh mắt không hề chớp, vung ngang lưỡi hái trực tiếp cắt đứt dây buộc tóc.

Gió nổi lên cuốn từ chiến trường đến tận vách núi. Trên vách núi, Fett nhìn lưỡi hái đen kịt kia đang gặt đi sinh mạng của dị loại trong gió và máu, hệt như một Tử Thần.

"Quân Liên Bang đâu?" Anh ta nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy một bóng quân nhân Liên Bang nào.

Cấp dưới cúi đầu đáp: "Đợt này tới tiền tuyến dọn dẹp là quân đoàn dưới quyền của anh trai ngài."

"Thế thì sao? Chuyện này liên quan gì đến người phụ trách chứ?"

Ngay cả Fett kẻ luôn giỏi tính toán lợi ích cho bản thân cũng không nhịn được mà nheo mắt: "Đều là nhân loại cả, vậy còn bọn họ thì sao? Thế này chẳng hay chút nào đâu. Camera của tổ phóng viên sắp đến rồi, chẳng lẽ muốn để họ quay được cảnh Liên Bang co đầu rút cổ phía sau, còn người Delphi lại xông lên phía trước à?"

"Ngài Liam nói vũ khí nóng không thể gây sát thương cho dị loại, nên để người Delphi đi dọn dẹp trước, sau đó bọn họ sẽ vào kết thúc."

"Dị loại không diệt được, vậy dị chủng cũng không diệt được à?" Fett cười, giọng điệu cợt nhả nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào: "Thật đáng buồn… Cái thùng cơm đó lại là anh trai của ta." Ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, sâu thẳm bên trong ẩn chứa sự tham vọng và khinh miệt không thể che giấu: "Thế này cũng tốt, nếu anh ta thật sự có chút bản lĩnh, vậy thì người đau đầu lại là ta rồi."

"Thưa ngài, tổ quay phim đã đến."

"Đúng lúc lắm." Fett đi về phía vách núi: "Hãy để họ quay cho rõ ràng tất cả những điều này, sự anh dũng của ta và sự vô năng của Liam."

Lời còn chưa dứt, anh ta đã thả người nhảy xuống. Thân hình giữa không trung mượn lực từ vách đá như chim ưng sà xuống chiến trường. Chiếc quạt xếp mà khán giả cho là chỉ mang tính trang trí, giữa không trung "xoẹt" một tiếng hoàn toàn mở ra, những nan quạt lóe lên ánh lạnh, rõ ràng là từng lưỡi dao sắc bén. Ánh đao chợt lóe xé toạc tiếng gió, đầu của dị loại "ầm ầm" rơi xuống đất.

Anh ta nhanh đến mức gần như chỉ để lại một vệt tàn ảnh, trong nháy mắt đã nhảy vào trung tâm chiến trường, chắn ngang trước người Ryan, đỡ giúp anh một đòn tập kích. Chàng thanh niên tóc bạc vẫn chưa kịp lên tiếng, xoay người cũng đã đỡ tiếp một cú đánh khác giúp anh ta. 

Các thuộc hạ của Fett ghìm súng, nhắm chuẩn vào những dị chủng bị vũ khí năng lượng làm suy yếu rồi khai hỏa.

Ở khu vực an toàn đằng xa, dây thần kinh của tổ quay phim căng chặt, ghi lại từng khung cảnh của trận chiến này.

Sau nhiều giờ chém giết liên tục, chiến trường cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Trên mặt đất khô cằn, gió cuốn theo mùi máu tanh và khói súng từ từ lướt qua.

Ryan đứng giữa mặt đất tan hoang, vai trái anh thấm máu, cú đánh vừa rồi dù không chí mạng nhưng đã ăn sâu vào lớp da thịt. Anh nửa dựa vào lưỡi hái đen, hơi thở có chút dồn dập. Máu tươi nhỏ giọt theo cánh tay nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. 

Lượng adrenaline tăng vọt khiến máu anh sôi trào, sức mạnh trào dâng khắp cơ thể không ngừng. Anh đứng trong gió, vết thương nóng rát nhưng trái tim lại cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Anh cuối cùng không còn là đứa trẻ ngồi dưới đình lặng lẽ nhìn lên bầu trời nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!