Chương 89: Đi biển bắt hải sản

Phim phóng sự có chu kỳ quay chụp không ngắn, mỗi đạo diễn lại có những cách làm việc khác nhau, nhưng chắc chắn đại đa số đều chọn đi sâu vào thời gian làm việc thường nhật của nhân vật chính. 

Tổ camera đã theo chân mèo nhỏ bận rộn trong nhiều ngày thu hoạch mùa màng, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay, khi mèo nhỏ có thời gian rảnh rỗi. 

[ Trời ơi, bảo bối cuối cùng cũng chịu ra ngoài chơi sao? Khó khăn quá, sao cậu ấy lại bận rộn hơn cả một người đi làm như tôi nữa (đau lòng) ] 

[ Đừng nói nữa, đây đâu phải là "tiểu vương tử hưởng phúc" như trên mạng đồn thổi đâu? Cậu ấy ngày nào cũng dậy sớm đi làm, tối về còn phải làm bài tập, sao cậu lại hiểu chuyện đến thế chứ? Hả? Nhìn lại thằng con sinh viên của tôi, nghỉ là chỉ biết ngủ với chơi game, tôi trở tay tặng cho nó một cái tát hiền từ. ] 

Người dân Delphi so với bọn họ còn đau lòng cho điện hạ nhà mình hơn, nhưng không còn cách nào, tính cách của cậu bé đã định hình rồi.  

Những trải nghiệm thời thơ ấu đã mặc định rằng cậu không phải là người ham hưởng lạc, cậu là một mặt trời nhỏ bận rộn không ngừng, họ chỉ có thể liên tục dành cho cậu những lời động viên, khen ngợi để cậu nhận ra sự tồn tại của mình tốt đẹp đến mức nào. 

…  

Biển rộng chim hải âu kêu vang, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như vàng. 

Tổ camera nhận được tin từ sáng sớm, nói rằng chú mèo nhỏ hôm nay muốn đi biển bắt hải sản, nhặt cua và họ đã được cho phép đi theo để quay chụp.  

Đây là lần đầu tiên họ đặt chân lên lãnh thổ của Delphi kể từ khi tới tinh hệ này hơn nửa tháng. Họ đứng trên hành tinh gần như bị đại dương bao phủ này, vẻ mặt thoáng chốc có chút mơ màng. 

Khác với phần lớn các hành tinh di cư đông đúc của Liên Bang, nơi đây không có thiết bị phi hành bay rợp trời và giao thông đường bộ tấp nập, nó yên tĩnh và thanh bình.  

Lâu đài, tháp canh và cổng vòm tất cả đều mang phong cách kiến trúc cổ điển, toàn bộ thành phố được phủ bởi hai màu lam trắng.  

Dưới chân là lớp cát mịn màng, mang lại cảm giác tự nhiên hoàn toàn khác biệt với một hành tinh du lịch nhân tạo nổi tiếng nào đó.  

Nơi đây thiếu hẳn không khí thương mại hóa, việc một đoàn người như họ bước vào chẳng khác nào sự ồn ào náo động xâm nhập vào chốn thanh bình. 

"Điện hạ đã tới, các vị có thể tiến hành phát sóng trực tiếp, nhưng xin đừng lại gần để phỏng vấn, hôm nay là ngày điện hạ vui chơi, sẽ không phối hợp với công việc của các vị." Người hướng dẫn nói với tổ quay phim. 

"Vâng, ngài cứ yên tâm." 

Ngay lúc họ đang trò chuyện, ống kính livestream đã chĩa vào một khu vực. Khu vực ven biển uốn lượn có một chiếc xe dừng lại, một người máy bước xuống xe, sau đó dắt theo một chú mèo nhỏ.  

Lê Ngạo xách theo một cái thùng nhỏ, móng vuốt bị Ngân Dực nắm, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Tớ không mang giày nha?" 

"Không cần mang, đằng nào về cũng phải tắm rửa sạch sẽ." Người máy buông cậu ra: "Cậu đi nhặt trước đi, xem có con cua nào lên bờ không, ta đi lấy dụng cụ dã ngoại." 

"À được." Không còn bị nắm tay, Lê Ngạo liền buông bốn chân xuống đất để đi, miệng ngậm chiếc thùng nhỏ, bạch bạch bạch chạy về phía bờ cát. Vì gầm xe thấp nên chiếc thùng gần như bị kéo lê trên mặt đất, cũng may chất lượng quá tốt nên không bị hư. 

[ Bảo bối ơi, huhu, coi cái bụng đen đen của em kìa. ] 

[ Nói bậy! Đó là màu lông của giáo chủ thánh giáo meo meo chúng ta! Chứ không phải bị dán xuống đất mà dơ đâu nhé! ] 

Mặc kệ các giáo đồ mèo quật cường bảo vệ thể diện cho giáo chủ nhà mình đến đâu, bản thân cậu đã chẳng hề để tâm.  

Mèo dũng mãnh mạnh mẽ như vậy, chân ngắn thì có vấn đề gì? Cậu đặt chiếc thùng nhỏ sang một bên, đứng giữa làn sóng biển mặt hướng về đại dương, ngước lên làm một bài thơ: "Biển cả ơi toàn là nước. Mèo con ơi đến bắt cua." 

[ ... Thơ hay quá. ] 

[ Tuyệt tuyệt! Vỗ tay, tất cả vỗ tay đi nào (hải cẩu vỗ bụng bành bạch) ] 

[ Tôi có một thắc mắc là mèo nói bắt cua? Nhưng tôi nhìn khắp nơi chẳng thấy cái gì cả, cua đâu? ] 

Khán giả tinh võng thông qua màn hình livestream tỉ mỉ quan sát bãi cát, đến cả một cọng lông cũng không có. Nhưng không đợi họ kịp lo lắng cho mèo con bị hụt chuyến, họ đã thấy một đợt sóng đánh tới, bên trong cuộn theo vô số con cua giương nanh múa vuốt. 

[ ??? Tôi không nhìn lầm chứ, cái thứ này không phải là cua hoa lan sao? Cái loại mà tàu đánh bắt xa bờ cũng khó mà bắt được, lại bị sóng đánh lên đây à? Hả? ] 

[ Hơn nữa đó là cái gì? (đờ người) Cái đó là cua hoàng đế à? Loại cua này chẳng phải chỉ sống ở vùng biển cực kỳ lạnh giá thôi sao? ] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!