Tổ quay phim không thù không oán với ai, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết họ?
Những người khác trong tổ quay phim cho rằng đám hải tặc đang hù dọa, nhưng Hannah lại cảm thấy người phụ nữ tên Tần Di này không nói sai. Cô chỉ là bị nói lắp khi căng thẳng chứ không phải đồ ngốc. Cô đột nhiên nhớ tới người trợ lý nhỏ của mình.
Hắn được thuê từ bên ngoài, làm việc không cần mẫn đã đành, lại còn luôn biến mất. Trên đường đến đây gặp phải hải tặc đánh cướp, hắn đã bị Tần Di một quyền đánh thẳng vào ICU.
Tổ quay phim có hơn mười người, vì sao người phụ nữ này sau khi thu tiền lại chỉ đánh đánh một mình hắn?
"Có phải là người trợ lý đó có vấn đề?" Hannah đánh bạo hỏi.
Tần Di rít một hơi thuốc, khóe miệng gợi lên một nụ cười, quả thực có chút lau mắt mà nhìn cô gái này: "Cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Này, bên kia, mục đích quay chụp lần này của các ngươi là gì?"
Đạo diễn bị cô nhìn chằm chằm kinh ngạc một chút, theo bản năng gãi gãi cái trán trơn láng của mình, đột nhiên thông suốt: "Là để tạo thế cho cuộc bình chọn Mười Nhân Vật Có Sức Ảnh Hưởng Lớn Nhất Liên Tinh lần này!"
"Bingo!" Tên hải tặc gầy như gà con búng tay một cái, cười hì hì nói: "Nhân vật các ngươi chọn theo dõi quay chụp là mèo con điện hạ của Delphi. Nếu cậu ấy được bầu chọn thì sẽ thế nào?"
"Sẽ chiếm mất một suất thăng tiến trong chính trường…" Hannah lẩm bẩm tự hỏi: "Những người đoạt giải của chương trình này hầu như đều tiến vào chính giới(*), không ít người đã ngồi vào những vị trí rất cao."
Chú thích: "Chính giới" nghĩa là giới chính trị, là tầng lớp làm việc trong bộ máy nhà nước, chính phủ, hoặc có chức quyền trong hệ thống chính trị.
Cô mở thiết bị đầu cuối nhanh chóng xem tài liệu mình đã chuẩn bị: "Trong giới bình dân cũng có những ứng cử viên có danh vọng và danh tiếng không tệ nhưng cơ bản đều chỉ nhận được giải tham dự và giải an ủi."
Tuy nhiên cuộc bình chọn này tạo được sự ủng hộ rất lớn. Cho dù không đạt được thứ hạng cuối cùng, những ứng cử viên có danh tiếng cao trong vũ trụ này cũng hầu như sẽ được các thế lực chính giới thu nạp.
Tệ nhất cũng sẽ thu về lượng truy cập lớn, trở thành ngôi sao mạng và minh tinh liên tinh.
Mà cho dù Delphi bảo vệ đứa trẻ Lê Ngạo này rất kỹ, cậu cũng rất ít xuất hiện trước công chúng nhưng nhờ vào sự tồn tại của trái cây chữa lành, hầu như không có người bình thường nào không có cảm tình tốt với cậu.
Cậu chắc chắn sẽ được chọn một suất, không một ai nghi ngờ điều đó. Điều này có nghĩa là cậu sẽ chiếm mất vị trí của một bên hưởng lợi nào đó.
Họ không dám động thủ với Lê Ngạo nhưng có thể động thủ với tổ chế tác đang quay phim Lê Ngạo. Việc này giống như một bộ phim tài liệu bầu cử thu nhỏ, tác phẩm dự thi cuối cùng cần tổ quay phim chế tác và cắt ghép. Họ không muốn lấy mạng tổ quay phim mà là muốn Lê Ngạo không thể tham gia bình chọn.
Sau khi nghĩ thông suốt, lưng mọi người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Sao lại như vậy…" Đạo diễn móc ra một chiếc khăn tay run rẩy lau mồ hôi: "Không ai quản sao? Tôi có người quen, tôi sẽ báo nguy."
"Báo nguy mà có tác dụng thì mới là lạ." Jason gầy như gà con giơ ngón út ngoáy tai: "Ông nghĩ quan viên Liên Bang là người tốt sao? Không chừng người nhận điện thoại báo nguy của ông lại là người nhà của ứng cử viên đó đấy."
Hannah, bình tĩnh lại khôi phục lý trí. Nếu đám hải tặc này muốn giết họ, đã không nói nhiều lời như vậy. "Muốn bao nhiêu?"
Cô gắng gượng trấn tĩnh nhìn về phía thủ lĩnh hải tặc: "Phí bảo hộ muốn bao nhiêu?"
Tần Di ngoắc hai ngón tay ra phía sau, thủ hạ liền mang gạt tàn thuốc đến. Cô dập tắt thuốc nói: "Mười triệu
- để bảo vệ các ngươi cho đến khi cuộc thi kết thúc."
Đạo diễn sửng sốt một chút. Mười triệu, mười mấy người họ chia ra mỗi người cũng phải hơn một triệu. Vấn đề là họ có sẵn lòng cùng nhau gánh vác không? Người đàn ông mím môi, trong lòng có chút hối hận, biết thế đã đổi người quay chụp…
Nhưng đó là Lê Ngạo, là đứa trẻ mang lại hy vọng cho toàn nhân loại, sao có thể không quay cậu chứ?
Đạo diễn cắn chặt răng, chuẩn bị tự mình gánh vác. Vừa định mở miệng liền nghe Hannah nói: "Một triệu!"
Người đàn ông có mái tóc kiểu Địa Trung Hải trông như chiếc chảo úp ngược, nghe thấy mức trả giá đó suýt nữa bị dọa đến cháy, vội kéo tay áo Hannah chắn cô vào sau người: "Cô ấy nói đùa thôi, mười triệu, tôi sẽ trả, tôi chấp nhận. Các cô bảo vệ tốt tất cả chúng tôi, mười triệu này tôi sẽ thanh toán."
Hannah nắm tay đạo diễn, dồn hết dũng khí nói tiếp: "Các cô muốn bảo vệ mèo con điện hạ đúng không. Các cô muốn cậu ấy được toàn nhân loại thấy, chúng tôi sẽ làm điều đó, cho nên, một triệu!"
Tần Di đặt tay trái lên khuỷu tay phải, vẻ mặt bình thản, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Hannah nói: "Căn bệnh Dum của tôi phát tác ba năm trước, tôi đã sống sót nhờ ăn trái cây của điện hạ. Đây cũng là lý do tôi chọn quay cậu ấy. Mặc dù cậu ấy không cần nhưng cậu ấy xứng đáng được mọi người nhìn thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!