Chương 6: Nảy mầm

"Là hạt giống đó nha! Tớ nhặt được á!"

Lê mèo con xoạch xoạch chạy tới, ôm bọc nhỏ của mình ra, hí hoáy đào bới tìm đồ như thể đào kho báu.

"Bánh quy nè!" Cậu lôi ra một thứ, nhưng không chắc chắn lắm.

"Đồ hộp? Hình như đúng là đồ hộp..." Giọng nói đầy nghi hoặc.

"Giấy dán!" Cậu phấn khích giơ lên tờ giấy đã bong màu gần hết.

Bánh quy với đồ hộp còn ăn được, nhưng nhặt giấy dán về làm gì chớ? Alpha-13 vốn định mở miệng nghiêm túc giáo huấn một trận, không ngờ thấy cậu mèo con nhanh như chớp xé xoạc miếng giấy ra làm hai.

"Lê Ngạo dán bụng bụng cho cậu nha~"

Alpha-13: ???

Mắt điện tử lập tức nhấp nháy dữ dội, chớp đỏ liên hồi.

Giọng máy móc thiếu chút nữa bị hù cho đứng tim: "Cậu đang làm cái gì?!"

Lê Ngạo dừng móng vuốt lại, nghiêng đầu nhìn Alpha đang lùi từng bước, ánh mắt vô tội: "Dán cho cậu đó, xinh xinh đẹp đẹp. Tớ nhặt riêng cho cậu mà~"

Alpha-13, vốn mắc chứng sạch sẽ, lạnh lùng từ chối. Mèo chân ngắn kia liền dẩu môi, rõ ràng không vui.

Giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Alpha-13 toàn thân trắng bóc, trông như một bảo mẫu nghiêm khắc mặt lạnh vác cậu vào phòng tắm, bắt đầu quá trình tẩy tẩy rửa rửa nghiêm túc.

Hong khô xong, Lê Ngạo ngoan ngoãn ngồi thành một quả cầu lông màu hạt dẻ, bất ngờ bật phịch mấy cái muốn nhảy ra.

Alpha-13 quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng con mèo chân ngắn kia đang coi máy hong khí nóng như thể máy nướng thịt, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, hai bên lặng lẽ nhìn nhau, không khí cực kỳ vi diệu.

Nó lại cúi đầu nhìn bộ lông mềm nhũn đang bám đầy người mình.

Không biết nói gì cho đỡ quạo.

Tắm rửa sạch sẽ rồi, Lê Ngạo ôm bọc hạt giống theo sau. Một quả cầu lông hạt dẻ nhẹ hều ngậm cái đuôi cậu, lạch bạch lạch bạch bước sau cái mông nhỏ.

Alpha-13 thấy cậu lấy ra chậu hoa, dùng hai móng vuốt bé xíu cố sức nắm cái xẻng xúc đất, bình tĩnh nói: "Túi hạt giống này đã mất hoạt tính. Không thể nảy mầm được."

Nó đã quét qua từ trước, khẳng định đây là loại hạt đã chết. Dù cho không phải, thì từ thời kỳ tiền Tinh Kỷ, nhân loại cũng đã không thể canh tác loại này nữa rồi.

Đất ngoài kia bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi Trùng tộc và chiến tranh, tuy khoa học kỹ thuật đã tiến bộ vượt bậc, đủ để trồng được rau củ mới ở vùng sạch, nhưng nơi bị vứt bỏ như chỗ này thì…

Ngải Thụy Lí Ngang hầu như toàn là đất cát hoang hóa, chút đất đen sót lại cũng đã bị nhiễm nặng. Chậu hoa nhỏ của cậu, tám phần là do nghiên cứu viên từ trăm năm trước để lại, hiện tại đã cứng như cục sắt.

"Ngươi trồng không được đâu." 

Alpha-13 nhắc nhở, giọng máy móc bình tĩnh. Nó cảm thấy nếu gieo xuống mà không nảy mầm, chỉ mèo con này tám phần sẽ bị tổn thương đến mức muốn khóc nhè.

"Sẽ nảy!" 

Căn bản chẳng mềm yếu tẹo nào, mèo con mạnh mẽ như chiến sĩ nhỏ lắc lắc đuôi, tự tin múa cái xẻng tí hon: "Lê Ngạo rất giỏi trồng rau! Nhất định sẽ mọc ra một cây cà chua thiệt to!"

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu từ sớm đã quen giúp bà nội làm việc đồng áng. Chưa đến sáu tuổi đã có hai năm kinh nghiệm, là đích thân bà nội công nhận, tay nghề trồng trọt của Lê Ngạo vô cùng lợi hại.

Nói thì mạnh miệng vậy thôi… Nhưng vấn đề là làm ơn đi, một con mèo cao chưa tới 5cm, dùng cái xẻng to gần bằng đầu để đào đất sắt ngàn năm, nghe đã thấy mệt.

Mèo nhỏ hì hục một lúc lâu, vậy mà lớp đất trong chậu vẫn cứng như thép, không hề xê dịch tí nào. Thế là cục bông chân ngắn liền nổi lên bản tính bướng bỉnh, quyết đánh tới cùng với đất.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!