Chương 50: Lãnh thưởng

Một cây hoa tuyết, gió thổi làm rung rinh cánh hoa.

Ryan đứng dưới cây ngọc lan, chiếc cằm yếu ớt, thanh tú hơi ngẩng lên, chăm chú nhìn những cánh hoa bay lả tả.

"Điện hạ." Thị nữ tìm thấy anh, mỉm cười hiền hòa: "Hôm nay ngài dậy sớm thật. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng trước không ạ?"

Hàng mi dài run rẩy, ánh mắt rời khỏi những cánh hoa bay lả tả. Ryan rũ mắt xuống, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, giọng nói bình thản: "Đi thôi."

Mẹ không ở đây, cũng không có ai dùng bữa cùng anh. Ryan dùng dao nĩa nhẹ nhàng cắt một lát, nhìn lòng đỏ trứng chảy ra từ từ.

"Suy nghĩ gì vậy?" Bàn tay trắng nõn, thanh tú đặt lên mái tóc bạc của Ryan. Bymond mỉm cười gật đầu với thị nữ, ngồi vào chiếc ghế vừa được kéo ra: "Trông thất thần quá."

"Thầy." Ryan không thích cười. Ở một vài khoảnh khắc, khí chất thanh nhã này của anh lại có chút giống chú của mình, quân chủ của Đế quốc, Isilis.

Có điều, sự lạnh nhạt của Isilis là sự kiêu ngạo của một vị vua nhìn xuống chúng sinh. 

Còn tiểu sư tử nhỏ tuổi này, sự lạnh lùng của anh không phải đến từ quyền lực xa cách, mà là từ sự cô độc của việc ra đời không được mong đợi của anh mang lại.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trên người anh vẫn có thể tìm thấy một chút bóng dáng của Leganes. 

Còn con mèo nhỏ kia, hoạt bát cởi mở, hoàn toàn không giống những con sư tử này.

"Tiểu điện hạ Lê Ngạo…" Bymond cong mắt, nhấp một ngụm trà. Làn sương mờ ảo của trà khiến khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn càng trở nên mơ hồ và dịu dàng hơn: "Không biết đã đi đâu rồi?"

Lê Ngạo rời đi vội vã. Sáng sớm, tiểu sư tử đi tìm sơn trà để tặng cậu, nhưng lại phát hiện cậu đã không còn ở đó nữa.

Con mèo nhỏ đó, ngay cả lời tạm biệt cũng không để lại cho anh.

"Không cần buồn đâu." Ngón tay Bymond cầm chiếc cốc trà. Giọng nói mang theo vài phần an ủi và trêu chọc: "Tiểu điện hạ Lê Ngạo còn quá nhỏ, nhất định không cố ý bỏ qua con đâu."

… 

"Con mấy tuổi rồi?" Tán Ân nằm trên giường kiểm tra, đôi mắt xanh lam chăm chú hỏi chú mèo con đang ngồi xổm bên cạnh chờ đợi.

Lê Ngạo giơ một chân lên, cong thành hình số sáu: "Chú ơi, con sáu tuổi."

"Thật sao?" Tán Ân bị vẻ ngốc nghếch đó của cậu chọc cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở thì hắn đã tái mặt ho kịch liệt vài tiếng.

"Vẫn chưa đến sáu tuổi." Isilis bước đến bên cạnh họ, xoa xoa đầu mèo: "Phải vài tháng nữa, đến cuối hạ mới thực sự là sáu tuổi."

Lê Ngạo ngẩn người ngẩng đầu nhìn ba ba, chợt nghe thấy Tán Ân lại ho kịch liệt, vội vàng nhìn qua.

Người đàn ông gầy gò ho ra một bãi tuyến thể màu đen lớn. Chúng cựa quậy muốn chạy trốn. Mèo con đột nhiên trợn mắt, đôi mắt xanh lam trừng thành hình lưỡi dao, mèo gầm: "Cút đi!"

Giọng điệu rất hung hăng, nhưng khi phấn khích, giọng nói của cậu có chút bị ngọng, khí thế rõ ràng bị giảm đi. Nhưng điều đó không ảnh hưởng, vì ngay sau khi cậu lên tiếng, những đốm sáng vàng kim đã tiêu diệt đám vật thể đó.

Tàn tro từ từ bay lên không trung, tan biến đi trông thấy.

"Cái này không giống với trạng thái trước kia." Nhà nghiên cứu Shelby cầm bảng ghi chép viết viết vẽ vẽ: "Những sợi tơ trên cơ thể người bị nhiễm virus Dum, trừ mèo nhỏ ra, không ai khác có thể nhìn thấy được."

"Có lẽ…" Cố Luân lên tiếng: "Là do ảnh hưởng của Delphi Chi Tinh?"

"Những thứ đó để sau." Shelby kẹp bút máy lên tai, cúi lưng nói: "Tiểu điện hạ, ngài có thể cào nửa th*n d*** của chú Tán Ân ra được không?"

Lời này nghe thật khó nghe. Cố Luân sa sầm mặt, một tay vả vào mặt ông bạn già.

Mèo nhỏ kinh ngạc há hốc mồm, vừa xem ông bác sĩ đánh nhau với ông nhà nghiên cứu, vừa đặt móng vuốt lên người Tán Ân. 

Nửa thân trên của người này đã phục hồi hình dạng con người, thậm chí cả phần tinh thạch hóa vẫn còn. Nhưng nửa th*n d*** thì vẫn bị sương đen bao phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!