Không trung vàng óng, băng nguyên xanh trắng.
Một cục than lông đen có đôi cánh xương cõng một con mèo vàng kim pha trắng, lao tới như ngôi sao băng xé toạc không gian.
"Ba ba!" Mèo nhỏ từ trên cao lao xuống, cánh và bộ lông giương lên trong gió, như một luồng sáng rơi xuống trần gian.
Isilis dang hai tay, vững vàng đón cậu vào lòng.
Mèo con rớt vào trong lòng ý, vùi đầu vào ngực người đàn ông, cái đuôi to quấn lấy cổ tay y, siết chặt để buộc mình vào người y.
Cùng lúc đó, cánh xương của Huân rung lên, hắn xoay người lao thẳng về phía con dị chủng vừa phá vỡ sự phong tỏa của tinh thần lực và đang từ từ đứng dậy.
"Rống—!"
Con thú khổng lồ xanh lam phát ra tiếng gầm trầm thấp. Năng lượng cuồng dã cuộn trào trong cơ thể nó, thậm chí có thể xuyên qua lớp da thô ráp, cứng rắn đó để thấy mạch xung huỳnh quang xanh lam ngưng tụ từ phổi lên đến miệng nó.
Hơi thở băng giá ầm ầm phun ra, quét về phía thân hình nhỏ bé đang lao tới.
Và gần như cùng lúc đó, dưới đôi cánh xương đen, hơi thở của Huân cũng bùng nổ.
Thân hình nhỏ bé, hơi thở phun ra cũng nhỏ bé, nhưng lại đủ sức chống lại.
Lửa và băng va chạm trực diện giữa không trung, không phải chỉ dùng tinh thần lực để chống đỡ như con người, mà là một cuộc đối đầu giữa sức mạnh thật sự.
Ngọn lửa và băng giá cuồn cuộn lan ra bốn phía, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hai luồng năng lượng hủy diệt này sắp sửa tới gần, vị hoàng đế tóc vàng giơ tay, bàn tay khẽ lật.
Tinh thần lực vô hình lập tức thành hình, như một bức tường trong suốt chặn ngang không gian.
Ầm!
Băng và lửa đan xen, đập vào lớp lá chắn bên ngoài.
Những gợn sóng năng lượng khổng lồ lan tỏa, nhưng dừng lại ngay trước bàn tay y đang giơ ra.
Đôi mắt vàng kim của Isilis bình tĩnh như lúc ban đầu. Mọi thứ đã không hề lay động cảm xúc của y dù chỉ một chút.
"Đừng sợ." Y rũ mắt xuống, an ủi đứa trẻ đang siết chặt vạt áo y trong lòng: "Ba ba ở đây."
Cái bóng đen bị đóng đinh vào vách băng bỗng run lên.
Trong sâu thẳm ý thức đau đớn đến tan vỡ, một cảm giác mãnh liệt về sự bất thường bỗng trỗi dậy.
Bóng hình vàng kim trước mắt, có thể nói ra lời này sao? Y không phải nên dẫm lên mặt mình, lạnh lùng nhìn xuống mình và không chút lưu tình nói "Đứng lên, đồ phế vật" sao?
Cái giọng điệu ôn hòa này? Cái lời nói mang ý nghĩa trấn an này?
Không đúng, quá không đúng!
Đồng tử của bóng đen co rút. Ý thức hỗn loạn vật lộn với làn sương đen đang kiểm soát cơ thể, cứng rắn xé bản thân thành hai phần.
Lê Ngạo mềm mại "dạ" một tiếng, khuôn mặt nhỏ rõ ràng mang theo sự ỷ lại không tự biết: "Con mơ thấy ba ba và cả chú nữa."
Isilis trở tay xoa xoa đầu mèo, mang cậu xoay người, đối mặt với bóng đen: "Miêu Miêu Thần, liệu có thể cứu vớt người chú ngu ngốc của con không?"
Lê Ngạo vẫn chưa biết "Miêu Miêu Thần" là đang nói mình.
Cậu nghiêng đầu, buông cái đuôi đang quấn quanh cổ tay người đàn ông, chân nhỏ chỉ thẳng vào bóng đen: "Lê Ngạo có thể thử một lần!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!