Chương 48: Mèo Nhỏ Cưỡi Cún Con

Chú mèo con giật mình tỉnh ngủ, hoảng hốt bởi cơn ác mộng mà bật dậy, hai sợi lông ngốc trên đầu cứ rung rinh như ăng

-ten.

Huân cũng bị tiếng động của cậu làm cho tỉnh giấc, mơ màng chớp mắt. Hắn nhìn bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mịt, rồi vươn chân nhỏ định ấn hai sợi ăng

-ten kia xuống, nhưng khi buông tay ra, chúng lại quật cường bật trở lại.

Người máy đang cố bắt chước thói quen sinh hoạt của con người để "ngủ đông", nó dựa tường thì bỗng nhiên chương trình kích hoạt khi phát hiện sự bất thường. Đèn ở mắt nó sáng lên, giọng điện tử bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lê Ngạo vẫn còn đội chiếc mũ hình cún con, ánh mắt ngơ ngác nói: "Tớ mơ thấy ba ba."

Con người đều nói "ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó", người máy cố gắng phân tích: "Đó là vì cậu quá nhớ bệ hạ."

Mèo con ngốc nghếch chớp mắt, cái đuôi cuộn lại một chút, đồng tình với lời giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nhưng mà…" Cậu do dự, hai chân nhỏ xoa xoa mặt: "Tớ còn mơ thấy… một đám sương đen, giống như rất nhiều sợi len đen đang cựa quậy, rồi bên trong có một đôi mắt màu xanh lam lóe ra."

Nếu là một phụ huynh bình thường, có lẽ họ sẽ nhẹ nhàng an ủi: "Chỉ là mơ thôi, đừng sợ", hoặc trách móc "Ban ngày ham chơi quá nên mới nghĩ vẩn vơ."

Nhưng người máy thì không. Nó biết mèo con chân ngắn này đặc biệt đến nhường nào, vì thế nó bước tới, xách tiểu quái vật trên đầu mèo ra, rồi ấn cậu vào lại trong ổ: "Ngủ thêm một chút đi. Khi trời sáng, ta sẽ đưa cậu đi tìm con người."

Nhưng Lê Ngạo không ngủ được. Thân mèo cứ lăn qua lộn lại trong hộp, không tài nào ngủ được. Trong bóng tối, một đôi mắt mèo xanh biếc sáng lên, ngay sau đó lại là một đôi mắt cỡ lớn khác.

"…" Hai nhóc con đồng loạt bật đèn pha, người máy lại bật đèn lên: "Được rồi, đi thôi. Bây giờ đi tìm."

Trong lâu đài có các thị vệ luân phiên tuần tra ngày đêm. Khi nhìn thấy người máy đưa hai nhóc con ra ngoài, họ lập tức tiến lên hành lễ: "Điện hạ, ngài cần gì ạ?"

Lê Ngạo ngẩng đầu: "Em nằm mơ, thấy ba ba và chú Tán Ân."

Thị vệ chỉ sững sờ một giây, ngay sau đó liền triệu tập nhân lực: "Xin đợi một chút, chúng thần sẽ mời người đến."

Viện trưởng viện nghiên cứu của Đế quốc, Shelby, bị người ta lôi ra khỏi chăn. Ông vẫn còn mặc quần áo xộc xệch, ngáp ngủ và hỏi bác sĩ Cố Luân: "Sao ông cũng tới đây?"

Cố Luân thu ống nghe bệnh từ trên người mèo nhỏ lại, tiện tay sờ đầu cậu, bóc một viên kẹo sữa nhét vào miệng cậu, rồi đứng dậy đáp: "Không tới thì làm sao?"

Thực ra, các thị vệ tuần tra đêm không biết trong trường hợp này nên tìm ai, nên cứ thế gọi tất cả các đại thần ở gần lâu đài đến.

Chỗ của Cố Luân gần nhất, sau khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên là lo lắng tiểu điện hạ có phải vì quá nhớ nhung mà mắc chứng lo âu, dẫn đến khó ngủ. Cũng may, sau khi kiểm tra đơn giản thì thấy nhóc con ăn ngon ngủ tốt, cơ thể không có gì đáng ngại.

"Sư phụ, sao ngài cũng tới?" Cố Luân nhét ống nghe bệnh vào túi áo ngoài, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông lão.

Các đại thần đến đông đủ đứng thành một vòng, nghe ông lão hỏi: "Tiểu điện hạ, kể cho ta nghe về giấc mơ của ngài được không?"

Mèo nhỏ vẫn còn ngậm kẹo sữa trong miệng, giọng nói nũng nịu kể lại cảnh tượng mình đã thấy.

"Mộng hành giả." Ông lão ngồi trên ghế, đưa ra kết luận: "Giống với ngài Ariya, cậu bé có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai đang xảy ra trong giấc mơ."

Năng lực của đứa trẻ này, lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của con người.

"Ngài Tán Ân, khả năng cao là chưa chết."

"Nếu còn sống, vậy vì sao điện hạ không quay về quê hương của mình?" Đám đông ồn ào kinh ngạc, có người đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế cọ xát xuống sàn nhà phát ra tiếng chói tai.

Keng! 

Tiếng va chạm kim loại sắc bén vang lên trong sương tuyết. Kiếm của Thần Mặt Trời và trường kiếm xanh lam bạc va vào nhau dữ dội, những tia lửa b*n r* khi mũi kiếm đan xen.

Mũi kiếm chạm nhau, kiếm khí đan xen, tiếng "keng keng" vang lên liên tục và dày đặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!