Chương 41: Chữa Lành

Có lẽ do vị trí đã thay đổi, hoặc có lẽ đã nhận ra mèo con không thích ánh nắng gay gắt, Ai Ai Ngang Ngang cuối cùng cũng chào đón buổi đêm của riêng mình.

Ánh nắng chiều rực rỡ như lửa thiêu đốt cả bầu trời. Ráng màu chảy dài trên những cồn cát, phác họa ba bóng hình nhỏ bé.

Mèo con ngồi trên đỉnh cồn cát, cái đuôi mềm mại khẽ đung đưa, lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Ngân Dực và Huân, một bên trái, một bên phải, cùng ở bên cạnh cậu. Cậu khẽ nói: "Hoàng hôn này giống ở ban công nhỏ của bà nội."

Huân dịch hai bước, dán chặt vào Lê Ngạo, cái vuốt ngắn ngủn khẽ vòng lấy ôm cậu vào lòng. Người máy trầm mặc một lát, đưa tay ôm cả hai vào, giọng điện tử bỗng nhiên mang theo chút ấm áp. 

"Biết đâu, giờ này bà nội cũng đang ngồi trên ban công, ngắm hoàng hôn giống hệt thế này."

Gió chiều thổi qua, cuốn lên những hạt cát nhỏ mịn.

"Được rồi." Người máy xách mông mèo nhỏ lên, phủi phủi cát: "Ban đêm nhiệt độ sẽ xuống thấp, chúng ta phải trở về thôi."

Lê Ngạo đứng thẳng người, kéo cái đuôi to nhìn về phía căn cứ phía sau, thì nghe thấy một giọng nói: "Rio."

Mèo con khựng lại, quay người.

Isilis đứng cách đó không xa, khoác lên mình ánh ráng chiều rực rỡ. Y khẽ ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay: "Ba ba đến đón con về đây."

Cái đuôi của Lê Ngạo vô thức vểnh lên một chút. Cậu nhìn cặp cánh tay rộng lớn kia, do dự trong giây lát, rồi cẩn thận bước từng bước. Người đàn ông không hối thúc, trên gương mặt tuấn tú cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng cánh tay y vẫn giữ nguyên tư thế mở rộng, chờ đợi.

Chú mèo đi từng chút một, rồi càng lúc càng nhanh, đột nhiên lao vụt tới.

Bước chân có chút vội vàng, hai chân chạy chưa quen, trên đường lảo đảo một chút. Cậu dứt khoát dùng cả bốn chân, vểnh cao cái đuôi, lục đục chạy thật nhanh.

"Ba ba!" Giọng nói có chút gấp gáp, thậm chí run rẩy, cuối cùng khi vùi vào lòng người đàn ông, đã trở nên mơ hồ không rõ.

Isilis vững vàng đỡ lấy cậu, đôi mắt vàng kim khẽ trầm xuống. Bàn tay y thuận thế nâng thân thể bé con lên, bế cậu đặt lên vai. Giọng y rõ ràng nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng khó nhận ra: "Là ta đây."

"Đi thôi. Brenna đã nướng bánh kem cho con rồi."

"Dạ…" Mèo con hít hít mũi.

Bóng hình của hai cha con được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp kim quang dịu dàng. Isilis sờ đầu cậu, quay lại nói: "Không mang theo bạn nhỏ của con sao?"

"Có ạ." 

Lê Ngạo hoàn hồn, ngẩng đầu vẫy vuốt về phía Ngân Dực và Huân. "Cơ, các cậu mau lên nào!"

"Đỡ lấy này." Người máy túm lấy tiểu quái vật, ném thẳng về phía mèo con.

"!" Lê Ngạo dang đôi vuốt ngắn ra.

"Ryan." Bymond đặt quả cầu ma lực số 8 màu đen vào lòng tiểu sư tử: "Nếu con thực sự bối rối, có muốn thử cái này không?"

Ryan nhìn quả cầu tròn vo đen nhánh trong lòng, mặt trước có in số "8", mặt sau là một màn hình tròn. Anh khẽ ho một tiếng: "Làm sao để dùng ạ?"

"Rất đơn giản." Người đàn ông khẽ kéo ống quần, ngồi xuống bên cạnh anh: "Chỉ cần con niệm thầm câu hỏi trong lòng, sau đó lắc vài cái, nó sẽ đưa ra một đáp án."

"Bói toán sao?"

"Đại loại vậy." 

Bymond có một gương mặt cực kỳ xuất sắc. Không giống vẻ đẹp nam tính thuần khiết và sâu sắc của Isilis, vẻ đẹp của hắn là sự trung tính, khó phân biệt giới tính. Mái tóc màu bạch kim pha chút lam nhạt, khi cười, đôi mắt cùng màu lấp lánh như sóng nước, dịu dàng và đẹp đẽ không giống một phàm nhân. 

"Bên trong nó có 20 câu trả lời chuẩn. Thay vì nói là bói toán, không bằng nói là xác suất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!