Bóng tối dần dần tan đi, trời xanh như được ánh sáng dịu dàng v**t v*, trở nên trong trẻo, rõ ràng.
Quả cầu lông màu nâu hạt dẻ kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không chớp mắt.
"Tớ, Lê Ngạo, không có khóc!"
- Mèo nhỏ gạt nước mắt, cố gắng chứng minh mình không yếu đuối tí nào - "Chỉ là cát bay vào mắt thôi!"
Là một con quái mèo nhỏ được sinh ra giữa tro tàn, quả cầu lông đương nhiên không hiểu được cái gọi là tự trọng của nam miêu mạnh mẽ. Cho dù sau này có hiểu, hắn cũng sẽ không lôi chuyện ấy ra trêu chọc.
Đôi đồng tử đỏ như máu nhìn thẳng vào Lê Ngạo. Hắn bỗng nhiên bật người, nhảy phốc tới, quật cậu ngã xuống đất, rồi không khách khí mà dụi dụi đầu vào ngực bông trắng nõn của mèo nhỏ.
[Thơm quá.]
[Mềm quá.]
[Thích quá.]
Lê Ngạo bị mấy cái gì đó không biết là xúc tu hay lông tơ trên người hắn cọ tới cọ lui, buồn buồn nhột nhột, vừa lăn vừa cười khanh khách: "Ngứa quá ngứa quá! Đừng cọ tớ nữa!"
Cậu phải khó khăn lắm mới bật người dậy được, quả cầu lông thì theo quán tính lăn cục một vòng, nằm lăn quay ra đất. Lê Ngạo cúi đầu ngắm nghía, nhìn kỹ hình thể lạ lùng của hắn. Không tay không chân, vừa đen vừa tròn, nhìn thì tưởng lông xù, mà sờ vào lại vừa trơn vừa lạnh, xúc cảm kỳ quái chẳng biết tả sao cho trọn.
Nếu không phải hắn có đôi mắt đỏ giống y hệt đại quái vật trước đó, cậu thật sự nghi ngờ toàn bộ mấy chuyện vừa rồi là do mình uống say nên mơ ra.
Lê Ngạo đưa hai chân trước ra ôm thử, phát hiện hắn nhẹ tênh như không có trọng lượng gì.
Quả cầu lông ngoan ngoãn để mặc cho cậu lăn tới lăn lui xem xét. Mỗi khi được móng vuốt mèo nhỏ v**t v*, đôi đồng tử đỏ rực của hắn lại hơi co giãn, hoàn toàn rút đi vẻ nguy hiểm đáng sợ ban đầu, phát ra tiếng "meo" rất sung sướng.
"Xì hì, tiếng kêu của cậu kỳ cục thật đó."
Cậu cười. Hắn nghe cậu cười, cũng bắt chước cười theo. Đôi mắt nheo lại hạnh phúc, hắn lại muốn nhào lên ngực cậu dụi tiếp. Lê Ngạo giơ hai chân ra đẩy, nhưng móng ngắn không cản được, lại bị hắn đè ra đất, lăn lăn thêm một trận rối tung cả sa mạc.
"Thôi thôi, chơi đủ rồi." Mèo nhỏ trưởng thành nghiêm mặt, đứng lên phủi sạch lớp cát bụi trên người, xách quả cầu lông lên lắc lắc, "Tớ đói bụng quá, tụi mình đi kiếm đồ ăn đi."
Túi hành lý đặt ở phía không xa. Lê Ngạo chạy tới, quả cầu lông lập tức nhảy theo sau như cún con. Cậu ngồi xuống, hắn cũng dính sát vào cạnh cậu, một bước không rời.
Cậu mở túi, moi ra một ít đồ ăn do người máy chuẩn bị. Thấy hắn ngoan thế, cậu tiện tay sờ sờ đầu hắn.
Quả cầu lông tức khắc nheo mắt kêu liên tục, lông tơ lạ lùng trên người khẽ run rẩy, như đang tận hưởng.
[Thích!]
Mèo con cười toét miệng, cảm giác hắn giống y như một chú cún con biết kêu "meo".
"Cho cậu nè." Cậu lấy một khối thịt nướng đưa đến trước mặt quả cầu lông, rồi như nhớ ra gì đó, nghi hoặc s* s**ng mặt hắn: "Cậu không có miệng, vậy ăn kiểu gì đây?"
Miệng là gì?
Hắn không biết khái niệm đó, nhưng học nhanh lắm. Không tốn bao nhiêu thời gian, ngay lúc cậu còn đang ngơ ngác suy nghĩ, ngay trước mắt hắn đã hé ra một khe hở thật sâu, mọc ra một cái miệng theo đúng hình dung trong đầu cậu.
"Oa, miệng của cậu to ghê luôn á! Giống y đậu tham ăn!"
Cậu ném thịt vào cái miệng đen như động không đáy kia, rồi tự mình ăn một khối. Cậu một miếng, hắn một miếng. Miếng thịt vừa vào miệng quả cầu lông liền "xoẹt" một tiếng biến mất tiêu, đến nhai cũng không nghe thấy. Lê Ngạo lo lắng liền dòm kỹ hắn.
"Cậu phải nhai chứ! Không nhai thì không tiêu nổi đâu đó!"
Cậu nghiêm túc đứng lên kiểm tra, quả cầu lông rất phối hợp mà mở to miệng ra liên tục cho cậu nhìn.
Một con mèo con hai chân chổng vó dòm vào cái miệng hố đen của sinh vật kỳ lạ, nếu để người máy thấy được chắc cũng đến mức cháy bảng mạch luôn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!