[Vlog một ngày của mèo con chân ngắn năm tuổi rưỡi tràn đầy năng lượng nhưng biết tự kiềm chế]
Vừa thức giấc, Lê Ngạo đã cầm chiếc gương nhỏ do thị nữ mang đến, khuôn mặt nghiêm nghị, miệng mấp máy tự trách rồi cẩn thận ngắm nghía trong gương.
"Cái này… kì quá." Chỗ chiếc răng nanh vừa rụng của cậu đã bắt đầu nhú lên một chấm trắng nhỏ như hạt gạo.
"Cậu đừng l**m vào đó."
Robot nhắc nhở, nó đang nhớ lại những điều trong cuốn sách 《Cẩm nang nuôi dưỡng ấu nhi》
"l**m nhiều răng sẽ mọc lệch đấy."
Lê Ngạo cụp tai xuống, lén lút rụt chiếc lưỡi đang ngọ nguậy trong khoang miệng lại.
"Lại đây đánh răng nào." Robot cầm hai chiếc cốc đánh răng, một chiếc đưa cho chú mèo chân ngắn, một chiếc đưa cho tiểu quái vật.
Lê Ngạo đứng trên bồn rửa mặt, hai cái móng vuốt nhỏ xíu nắm chặt bàn chải, ra sức chải đi chải lại. Má cậu phồng lên, bọt kem đánh răng tràn ra khóe miệng, dính vào chiếc cằm đầy lông. Dù vậy, cậu vẫn cố há miệng nói chuyện với tiểu quái vật: "Cậu xem, răng tớ đang mọc kìa!"
Tiểu quái vật gật gật đầu, bọt kem màu trắng nổi bật trên thân hình đen tuyền của nó. Hai cái xúc tu ngắn cũn chải nhanh thoăn thoắt, bọt b*n r* như tuyết rơi khắp bồn rửa mặt. Hai "cỗ máy" tạo bọt này sau khi vệ sinh xong đã biến khu vực rửa mặt thành một bãi chiến trường thực thụ.
Người máy vắt khăn lông, nói với mèo con chân ngắn: "Rửa mặt xong rồi đi ăn sáng, ăn xong còn phải về học bài."
Lê Ngạo sững lại một chút, ngay sau đó liền đáp: "Nhưng buổi sáng tớ muốn đi trồng cây."
Cậu có thói quen bẻ móng vuốt để tính ngày. Cứ ba ngày, tàu lại dừng lại và những người trong đội sẽ dẫn cậu và Huân về lại Ai Ai Ngang Ngang. Hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.
"Hôm nay không trồng trọt." Robot lau mặt sạch sẽ cho cậu, rồi lại vắt khăn lau cho tiểu quái vật. "Chúng ta sắp đến Delphi rồi."
Lê Ngạo nghe thấy vậy, cái đuôi cụp xuống, im lặng dẫn tiểu quái vật đi ăn sáng.
"Lê Ngạo." Huân, người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của cậu, dán vào người cậu, "Sao lại buồn vậy?"
Lê Ngạo kéo tay hắn, cúi đầu hỏi: "Nếu mọi người không thích tớ thì sao?"
Huân ngày nào cũng buồn rầu vì có quá nhiều người thích mèo nhỏ, cố gắng kiềm chế h*m m**n nuốt chửng tất cả bọn họ. Làm sao có ai lại không thích mèo nhỏ chứ?
…
"Ryan." Rayna cúi người hôn lên trán con trai: "Em trai mèo sắp trở về rồi, vui không?"
Delphi đang là mùa xuân, Ryan mặc áo sơ mi mỏng, để lộ cổ tay và mắt cá chân sưng to. Hàng lông mi trắng như tuyết khẽ run lên, thiếu niên ho một tiếng: "Con đã chuẩn bị quà cho em ấy."
Rayna tuy yêu thương con trai, nhưng bà thực ra không phải người cẩn thận. Nghe Ryan ho, bà cứ nghĩ là cậu bị lạnh. "Mẹ đi lấy cho con một cái áo. Vừa hay, đón Isilis về cũng phải mặc lễ phục đấy."
Ryan nén lại vị máu tanh ngọt trong cổ họng, "Vâng" một tiếng.
Sự ra đời của anh, vốn dĩ là một sai lầm.
Anh không có cha. Mẹ anh chỉ bướng bỉnh muốn có một đứa con, vì thế đã mượn công nghệ khoa học để anh được sinh ra.
Dòng dõi Leganes gặp vấn đề, tất cả mọi người đều phản đối việc Rayna tùy tiện sinh con. Nhưng bà vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Sự thật cũng đã chứng minh nỗi lo lắng của họ, anh là một sản phẩm lỗi.
Sinh ra đã gầy yếu, bệnh tật quấn thân, cho dù dốc hết sức mạnh của cả đất nước, anh cũng không thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường. Sinh mệnh của anh giống như một ngọn đuốc yếu ớt, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
"Điện hạ Rayna thật là liều lĩnh."
"Sao lại sinh ra đứa bé này?"
Những lời này anh đã nghe từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn. Anh không thể kế thừa vinh quang của Leganes, chỉ có thể sống một cuộc đời lay lắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!