Lê Ngạo hai chân đạp trên đùi của Isilis, hai cái vuốt mèo đặt lên ngực người đàn ông, khoa tay múa chân một lúc rồi kêu: "Nhiều màu quá!"
Đôi vuốt xuyên qua lớp áo lụa mỏng như cánh ve, chạm vào làn da, cảm giác mềm mại mà cũng thật kỳ lạ. Isilis chưa bao giờ thân mật với ai như thế này. Đôi mắt y khẽ nheo lại, rũ xuống thấy vạt áo đã hé mở, những đốm màu hóa từ tinh thạch đang lộ ra, y liền nghĩ rằng mèo con đang nói đến những sợi len nhiều màu đó.
Y không nói dối, nhưng cũng chẳng muốn để mèo con sớm tiếp xúc với những điều tàn khốc. Vừa định kéo áo che lại và chuyển chủ đề, thì trong khoảnh khắc đó, một cơn run rẩy khó tả bỗng dâng lên tận xương tủy.
Hai mươi năm trước, y từng đối đầu với một dị chủng cấp S mới sinh. Một mình y đã chém dị chủng đó dưới mũi kiếm, cái giá phải trả là cánh tay trái bị cắn đứt.
Năm mười tuổi, cha y ngã xuống, trùng triều rục rịch đe dọa. Những con sư tử con đói khát gào thét, y chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cấy nó vào cơ thể mình.
Gánh vương miện nặng trĩu trên đôi vai non nớt, suốt chặng đường ấy y đã đổ máu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến nhường này.
Nơi vuốt mèo lướt qua, toàn thân y đau đớn như bị xé nát, nhưng rất nhanh, những cơn đau đó lại biến thành một niềm vui sướng tê dại, lan tỏa như sóng gợn, tràn ngập sâu thẳm trong linh hồn.
Đau đớn luẩn quẩn trong da thịt, như có con dao cùn đang xẻo vào tận xương tủy, nhưng linh hồn y lại run rẩy đắm chìm trong sự tra tấn đó. Giống như một kẻ nghiện uống thuốc độc để giải khát, y tìm kiếm kh*** c*m vặn vẹo trong nỗi đau tột cùng.
Isilis gần như phải dồn hết sức lực mới có thể kìm nén không để tiếng th* d*c rách nát trào ra khỏi cổ họng. Làn da vốn nhợt nhạt của y càng thêm trắng bệch. Phải cần đến bao nhiêu nghị lực phi thường mới có thể giữ chặt chú mèo nhỏ đang quậy loạn trước ngực mình trong tình cảnh như này.
Bị người ta xách gáy, đôi mắt nhỏ của Lê Ngạo giãn ra. Cậu ngẩng đầu, hai cái vuốt nhỏ vẫn quơ loạn xạ, miệng phát ra tiếng kêu ríu rít, dường như với cậu, đây là một trò chơi vui nhộn và thư giãn.
Tất nhiên rồi! Cảm giác cào thật tuyệt vời! Mềm mềm đàn hồi!
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, chảy dọc theo khuôn mặt của Isilis, tiếng th* d*c bị nén lại trong cổ họng căng cứng. Nhìn vuốt mèo nhỏ nở hoa, nghe tiếng ngáy vui vẻ, cuối cùng, y vẫn từ từ buông tay ra.
Không còn bị giữ lại, vuốt mèo càng cào hăng hơn, nhưng cái này khó cào thật, khó hơn sợi chỉ màu của Huân, lại không thể cuộn thành quả len. Những hoa văn nhiều màu đó giống như dây thường xuân cắm sâu vào thịt, chỉ cần không giữ chặt, chúng sẽ lại co về chỗ cũ.
"!" Mèo con ương bướng tức giận, nhe răng cắn một cái, hai chân đạp vào đùi y, dốc sức kéo mạnh ra sau.
Cơn đau nhức như muốn cắn đứt từng dây thần kinh của Isilis, sống lưng y uốn cong thành hình cung. Lông mi run rẩy như cánh bướm rách, đôi mắt vàng khẽ nheo lại vẫn không tan ra, y cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo.
Cuối cùng, Lê Ngạo đã giật cả một mảng vằn ra, quán tính khiến cậu ngã lăn ra giường.
Cơn đau nhức như thủy triều rút đi, Isilis kìm lại sự run rẩy của cơ thể, gập một chân, chống khuỷu tay lên đó. Mái tóc vàng thấm đẫm mồ hôi lạnh, bết vào chiếc cổ trắng bệch. Y ngửa đầu, yết hầu chuyển động, phát ra một tiếng thở phào mãn nguyện.
"A..."Mèo nhỏ nhờ có Huân giúp lật người lại, kêu lên vẻ kinh hãi: "Lê Ngạo lại ngã nữa rồi!!!"
Isilis hoàn hồn. Ánh mắt vàng kim của y phủ một tầng hơi nước mỏng, như mật ong vừa được làm tan chảy. Y ôm mèo đặt lên đùi, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên. Răng sữa lại lung lay, cái răng cửa nhỏ xíu thứ ba của cậu đã "hy sinh" một cách vẻ vang khi đang cố sức xé rách cái hoa văn kia.
Isilis ôm Lê Ngạo vào lòng. Cái bụng ấm áp của cậu áp vào bụng y, khiến y không thể nhịn cười được.
"Làm sao lại thế này!" Mèo dũng mãnh ủy khuất bĩu môi, nghĩ rằng y đang chế giễu mình. Cậu giơ vuốt lên cào thêm hai cái để trút giận, lần này thì cào trúng da thịt thật sự.
"Ư..."
Vị vua từng bị "lột" hoa văn mà không rên lấy một tiếng, giờ đây lại bị cào đến mất bình tĩnh. Y ngừng cười, đưa con mèo lên trước mặt. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, đôi mắt vàng kim vốn dĩ lạnh nhạt giờ lại dịu dàng đến không thể tin nổi.
Y, người luôn khoác lên mình vinh quang, ngạo nghễ coi thường chúng sinh, lúc này lại cúi người xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên cái đầu tròn xoe của mèo nhỏ.
Mái tóc vàng buông xuống, lướt qua tai cậu: "Rio, con là báu vật chí cao vô thượng mà số phận đã ban tặng cho ta."
Những lời này không phải tiếng cổ ngữ nên mèo dũng mãnh không hiểu. Nhưng mèo dũng mãnh được hôn... cậu ngượng ngùng, vùi đầu vào ngực người đàn ông.
Tiểu quái vật chớp chớp mắt, đột nhiên nheo lại, cái vuốt ngắn ngủi đảo đảo chân người đàn ông. Động tác đó quả thực đã học được từ tinh túy của mèo nhỏ.
"Ta! Ta hôn!"
Hắn vừa định đoạt lại mèo thì bị người đàn ông kia dùng báng súng gạt sang một bên. Ánh mắt vàng kim chạm thẳng vào con ngươi thú đỏ rực. Isilis giơ một ngón tay đặt lên môi, động tác ấy không cần lời nói, ý tứ đã quá rõ ràng.
"Được rồi, ta đưa con đi khám răng." Y đặt con mèo vào khuỷu tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!