Chương 36: Phong ấn

Với người cha đột nhiên xuất hiện này, bản năng Lê Ngạo thôi thúc cậu thân thiết với y hơn, nhưng lại vẫn rất dè dặt.

Cậu có thể ở trong lòng người đàn ông ăn kẹo, ngủ say, nhưng trước sau vẫn không thể cất lên tiếng "ba ba".

Trước đây, bất kể là "cha" hay "ba ba", hai từ ngữ này chỉ mang lại cho cậu nỗi sợ hãi và khổ sở. Thế nên, dù người máy nói cậu có một người cha thực sự, cậu cũng không thể gọi được.

Isilis không ép buộc điều này. Chỉ là sau khi biết được quá khứ của mèo con từ người máy, y đã cầm kiếm lên và tàn sát tất cả các dị loại trên Ngải Thụy Lí Ngang.

Không phải một hay hai con, mà là tất cả, trừ những con được mèo nhỏ thuần dưỡng.

Chú mèo chân ngắn không biết điều đó, cậu đang đứng trên bục chờ đợi nghi thức phong ấn diễn ra.

"Đừng sợ, sẽ không đau đâu." Quân y trưởng đeo găng tay đặc biệt, sờ sờ đầu chú mèo nhỏ.

Lê Ngạo ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn người, "Ông Cố Luân ơi, cháu xin lỗi, cháu làm chết mấy con cá nhỏ của ông rồi." 

Giọng nói sún răng vẫn còn lọt gió, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.

Quân y trưởng bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho tan chảy, nào còn bận tâm đến mấy con cá nửa sống nửa chết của mình nữa: "Không sao đâu, chúng chỉ hôn mê thôi, chưa chết đâu."

Cho dù đã chết! Ông cũng có thể đổi thành cá mới!

ngài ăn nhé?" Mấy con cá đó vừa để ngắm, vừa có thể ăn, chiên, nướng, hầm, rán, mù"Tiểu điện hạ của chúng ta có thích ăn cá không? Ông Cố Luân nướng cá cho i vị đều rất ngon.

Nhà nghiên cứu vẫn lảng vảng xung quanh nghe thấy, bóp giọng nói một cách mỉa mai, học theo quân y trưởng: "Ông Cố Luân nướng cá cho ngài ăn nhé~"

"Cháu, cháu không ăn cá có xương, loại đó khó ăn lắm." 

Mèo nhỏ không hiểu lời nói mỉa mai, ngồi xuống, hai cái móng vuốt khoa tay múa chân: "Chính là loại cá có cái đuôi giống chim én ấy."

Cậu đang nói đến cá thu, loại cá rẻ tiền dễ sơ chế. Trước đây bà nội thường xuyên mua một con, chiên giòn, gỡ hết xương lớn rồi đút cho cậu ăn.

Trái tim của quân y trưởng tan chảy, vừa định nói "Ông sẽ đi nướng cá không xương cho ngài", thì thấy lão già nghiên cứu viên đã không còn ở đó nữa.

"Lão già khốn kiếp! Ông đứng lại! Đó là cá của ta!"

Hai lão ngoan đồng lại đánh nhau để giành quyền nướng cá cho mèo nhỏ. Mấy con cá cảnh nhiệt đới vốn đã nửa sống nửa chết trong bể cá có ánh mắt đờ đẫn: Hai người nịnh mèo giỏi đấy, còn định đem tụi tui đi nướng nữa.

Thấy mọi người đều đã đi hết, Lê Ngạo vừa định nhảy xuống bục thì thấy anh đẹp trai tóc vàng kim bước vào. Chú mèo nhỏ ôm cái đuôi ra trước người, dậm dậm chân, vừa e lệ vừa muốn chào hỏi: "Chào b, b, ba..."

Cậu vẫn không dám, cậu sợ. Tiếng ba ấy thực sự rất nặng với cậu.

Isilis cởi áo choàng dính máu, đầu ngón tay thon dài chạm vào đầu mèo nhỏ: "Ngoan ngoãn đợi, chờ ta tắm xong sẽ tiến hành nghi thức."

"Vâng..." Lê Ngạo mắt mong đợi nhìn người đàn ông xoay người.

Isilis sắp ra khỏi cửa, lại nghiêng người quay đầu hỏi: "Có muốn tắm cùng không?"

Mắt mèo sáng lên, mèo con há miệng nhảy xuống, lộc cộc chạy đến bên cạnh y, dựng thẳng đuôi cọ vào mắt cá chân y.

Isilis cúi lưng bế cậu lên, hai cha con cùng nhau đi vào phòng tắm.

Người hầu gái vẫn luôn lặng lẽ đứng sau lưng chú mèo, hai tay nắm chặt mép của tay áo, vẻ mặt cảm động nhìn bóng dáng của họ: "Ôi trời, sống đến giờ mới thấy bệ hạ dịu dàng như vậy. Chờ về nói cho trưởng hầu nữ, chắc chắn cô ấy sẽ bảo ta đang mơ."

Khoan đã, rốt cuộc có phải đang mơ không? Cô ấy véo mình một cái, xác định không phải mơ, càng thêm cảm động.

Lê Ngạo ngâm mình trong bồn tắm cách điện, hai cái móng vuốt đặt trên thành bồn, trên đầu đội một con vịt nhỏ: "Không biết Huân tắm xong chưa."

Tiểu quái vật vẫn luôn được cậu chăm sóc, cậu hơi nhớ người bạn nhỏ của mình rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!