"Hai con Kricks kia đang làm gì vậy?"
Một người lính mặc quân phục Đế quốc, tóc cắt ngắn, cầm ống nhòm nhìn ra ngoài căn cứ.
Đường Lang Quái số 2, với sáu cái chân nhảy múa như đang dẫm lên kẽ hở của những cây cỏ non, ném chiếc thùng nhỏ vào trong nước. Không có mèo nhỏ ở bên, những loài thực vật biến dị này nhận ra có sinh vật đến gần, đồng loạt giương răng nhọn ra định cắn.
Từ trong đám cỏ non đang tấn công, nó nhấc thùng nước lên, dị chủng cấp thấp ngẩng đầu nhìn chiến hạm đang đậu ở đằng xa, phát ra tiếng kêu khát vọng: "Lê... Ngao..."
Đường Lang Quái số 1 gặp nó, hai dị chủng dẫn theo thùng nước đi đến bãi cà chua.
[Mèo con, tưới nước.]
Dường như đã nhận ra tinh thần lực còn sót lại trong nước, những chiếc lá cà chua nhe răng múa vuốt kia thế mà không tấn công hai dị chủng này.
Ở đằng xa, Tá Lạp Khắc Tư cúi đầu, cái sừng to lớn lặp đi lặp lại cày trên bãi cát đã được chú mèo nhỏ quy hoạch. Những hạt cát vàng kim bị cày lên, để lộ lớp đất khô cằn phía dưới. Nó lại cày luôn lớp đất đó, lặp lại để nó trở nên tơi xốp.
[Mèo con, trồng trọt.]
Chúng cẩn thận làm những việc mà mèo con muốn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía chiến hạm, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Tôi thế mà có thể nhìn ra được một chút tủi thân trên khuôn mặt quái dị của chúng..." Người lính tóc ngắn gãi đầu: "Thật đáng sợ."
Khả năng đồng cảm của anh ta rõ ràng rất mạnh: "Chúng nó đang nhớ tiểu điện hạ mèo con phải không?"
Tủi thân vì bản thân không thể đến bên cạnh tiểu điện hạ.
"Làm sao có thể?" Người lính tóc dài vỗ một cái vào gáy người lính tóc ngắn: "Chúng là dị chủng, là dã thú, sao có thể có loại tình cảm này?"
Người lính tóc ngắn không phục, vừa định phản bác thì thấy quân y trưởng với vẻ mặt lo lắng vội vã đi ngang qua.
Đợi người đi xa, người lính tóc ngắn thu lại bàn tay đang cúi chào, giọng nói cũng mang theo lo lắng: "Tiểu điện hạ vẫn chưa tỉnh sao?"
Lê Ngạo đã hôn mê ba ngày, nằm tròn vo trên chiếc giường nhỏ. Hai cái móng vuốt nhỏ giống như cánh tay nhỏ của một đứa trẻ sơ sinh khi ngủ, dựng thẳng ở bên đầu.
Isilis chấm chấm vào chiếc đệm thịt mềm mại của cậu, như sợ đánh thức cậu, giọng nói rất nhẹ: "Màu hồng nhạt."
Y là con trai cả, khi em trai và em gái ra đời, y cũng đã chăm sóc vài ngày. Đệm móng của tiểu sư tử đều là màu đen tuyền, hoàn toàn không mềm mại, không có bất kỳ điểm tương đồng nào với móng vuốt của chú mèo
"Bệ hạ, cục than nhỏ kia lại đến ngoài cửa rồi." Thẩm Xác nhìn chú mèo con đang ngủ say sưa trên giường, không có dấu hiệu tỉnh lại, khẽ nói với vị quân chủ đang ngồi bên giường.
"Cũng kiên trì thật đấy." Ánh mắt vàng kim của Isilis sâu thẳm: "Cho hắn vào đi."
Ý thức của Ngân Dực trở lại người máy bảo mẫu. Nó đứng cạnh tiểu quái vật, nhìn hắn cố chấp va chạm vào cửa khoang.
Nó muốn bảo hắn quay về, nhưng lại không thể nói ra. Bởi vì nó cũng muốn ở lại bên cạnh mèo con. Tại sao, tại sao lại ngăn cách chúng ở ngoài cửa?
Nếu biết trước sẽ có kết quả này, đáng lẽ không nên để mèo nhỏ nhận y... Không, không thể nghĩ như vậy. Có được sự che chở của Delphi mới có thể giúp mèo an toàn, mới có thể giúp cậu trở về bên bà nội.
Người máy không thể giải thích được những cảm xúc hỗn loạn đang cuộn trào trong chương trình của nó, chỉ cảm thấy mình rất không vui. Cái cảm giác không vui đó giống hệt như lúc nó từng nghĩ rằng mình bị mẹ bỏ rơi.
Lại là một cú va chạm lấy đà nữa, cánh cửa đặc chế kiên cố lại ầm ầm mở ra.
Do quán tính, Huân lăn vài vòng trên sàn, đụng phải chân Isilis.
"Tại sao ngươi muốn đến gần mèo con?" Isilis rũ mắt nhìn hắn: "Là vì có lợi ích gì sao?"
Ngay từ đầu, quả thực là như vậy. Nhưng hôm nay nghe thấy lời này, Huân tức giận vươn xúc tu: "Lê Ngạo là mèo con của Huân!"
Một dị chủng không rõ, có nhiệt độ cơ thể của con người, biết nói tiếng người, thậm chí có tình cảm của con người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!