Chương 33: Thiên Thạch Bay Đến

Lê Ngạo rất thích hộp giấy.

Sau khi chiếc hộp giấy mà cậu thích bị Huân làm hỏng khi đang ngủ, cậu lại chạy đến khu sinh hoạt và gom hết tất cả hộp giấy về đây.

Sáng sớm, chú mèo nhỏ đã vui vẻ ngồi trong hộp giấy, nhe răng ra để cắn chiếc hộp "ca ca ca". Cậu dùng sức đến mức nhắm cả mắt lại.

Quái vật nhỏ cũng bắt chước, nhưng rõ ràng hàm răng của hắn hiệu quả hơn nhiều so với chú mèo nhỏ. Mèo còn chỉ có thể để lại hai dấu răng mỗi lần, trong khi quái vật nhỏ có thể cắn đứt cả một miếng hộp giấy chỉ bằng một miếng cắn.

Hai cỗ máy xé hộp giấy này đang vô tình tạo ra tiếng "ca ca ca".

"…" Người máy đang định đến nói chuyện với Lê Ngạo thì nghe thấy tiếng động, nó còn tưởng rằng trên hành tinh hoang vu Ngải Thụy Lí Ngang này đã mọc ra chuột chũi.

"Lê…" Nó vừa mới định mở miệng, thì thấy động tác gặm nhấm đầy vui vẻ của chú mèo nhỏ dừng lại.

Có vết máu chảy xuống từ khóe miệng mèo chân ngắn và hai chiếc răng nanh nhọn hoắt kia đã bị mắc lại trên miếng bìa cứng.

Chú mèo nhỏ ngơ ngác nhìn chiếc răng của mình, niềm vui trên khuôn mặt biến mất. Cậu đột ngột ngước lên với vẻ mặt hoảng sợ, giọng nói ngọng ngọng vì thiếu răng: "Lê Ngạo mất răng rồi!"

Tiểu quái vật vội vàng nhảy tới an ủi cậu. Người máy nâng mặt chú mèo lên, bóp nhẹ miệng cậu: "Không phải không có răng." 

Mặc dù đúng là không có, nhưng Ngân Dực nhìn chú nhóc đáng thương đang khóc thút thít, nó lau vết máu cho cậu rồi bình tĩnh nói: "Cậu đã thay răng, rất nhanh sẽ mọc lại thôi."

"Thay à?" Chú mèo xác nhận không phải do mình ăn nhiều kẹo đường, tâm trạng khá hơn một chút, nhưng không muốn nói chuyện.

Dù sao thì một con mèo dũng mãnh cũng có lòng tự trọng. Vừa mở miệng đã nói ngọng, mèo dũng mãnh không thể chịu được điều này.

Nhỏ tuổi mà đã rất sĩ diện... Người máy ôm cậu đến khu sinh hoạt để xử lý hàm răng. Giọng điện tử của nó bình tĩnh và đầy tàn nhẫn nói với cậu: "Hôm nay cậu phải đi hát cho mọi người nghe."

Chú mèo nhỏ bĩu môi, không thể tin được, cảm thấy "Cơ" quá xấu xa. Cậu đã như thế này rồi mà còn muốn cậu đi làm việc?

Người máy giải thích với cậu: "Có một thiên thạch sắp đâm vào Ngải Thụy Lí Ngang..." 

Nó cố gắng giảng giải cho chú mèo hiểu về những gì sắp xảy ra và có những kẻ xấu muốn bắt bọn họ, nên bọn họ không thể trực tiếp nói ra tọa độ của hệ sao.

Nó thấy ánh mắt của mèo nhỏ đầy ngơ ngác, tưởng rằng cậu không hiểu. Thực tế, Lê Ngạo đã hiểu. Dù sao thì trước đây cậu ngày nào cũng xem TV với bà nội, biết rằng loài khủng long bị diệt vong là do tiểu hành tinh đâm vào Trái đất. 

Hơn nữa, việc bị kẻ xấu b‌ắt có‌c gì đó, Đông Hi Hi cũng đã trải qua rồi!

Mèo con đã hiểu, cậu không phải không hiểu mà là đang lo lắng: "Thế Ai Ai Ngang Ngang phải làm sao đây?"

Cậu còn chưa trồng đầy cây và cà chua, sao nó có thể bị nổ tung được!

Người máy sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, không ngạc nhiên khi điều đầu tiên cậu lo lắng không phải là bản thân, mà là hành tinh này. Bởi vì cậu chính là một bé con như thế. 

Cậu sẽ lo lắng cho nó, lo lắng cho tiểu quái vật, lo lắng cho dị chủng, lo lắng cho những loài thực vật, sẽ lo lắng rác thải quá nhiều gây ô nhiễm môi trường.

Không có chuyện gì mà cậu không bận tâm, lời nói lại nhiều và dài dòng, nhưng cậu chính là một chú mèo tốt như vậy.

"Cho nên, chúng ta phải để Isilis nhanh chóng đến. Động năng trên chiến hạm của ngài ấy đủ để phá hủy thiên thạch, như vậy Ngải Thụy Lí Ngang sẽ không bị va chạm và nổ tung."

"Anh trai kia à…" 

Chú mèo nhớ lại người đàn ông rất đẹp trai đó, có chút e thẹn mà dẫm dẫm chân: "Vậy, mèo sẽ hát vậy."

Miệng nói ngọng, nhưng cậu lại sẵn lòng hát, người máy lại lo lắng cậu hát không chuẩn. Ánh mắt nó chuyển sang quái vật nhỏ, đèn đỏ trong mắt điện tử lóe lên.

Cục hạt dẻ lông đen nghiêng đầu: ?

… 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!