Tiếng nứt đất vù vù vang lên, rung động cả bầu trời.. Màn hình giám sát đang lơ lửng trên không cũng rung lắc theo cơn địa chấn.
[ Động đất à? ]
[ Hình ảnh rung quá, chóng mặt quá. ]
[ A a, màn hình giám sát mau ổn định lại đi mà. ]
[ Các cậu có phát hiện ra không? Tại sao, chỉ có đất ở phía dị loại sụt xuống? ]
Sông Sở núi Hán, cách biệt một trời(*).
Bên phía khe nứt của mèo con thì vẫn vững vàng, còn nơi con dị loại đứng, mặt đất như thủy triều sụp xuống. Đại địa dường như cũng không đành lòng nhìn dị loại đe dọa mạng sống của mèo nhỏ, nó mở ra cái miệng khổng lồ nuốt chửng con Tá Lạp Khắc Tư bị nhiễm bẩn vào vực sâu.
Chú mèo con như siêu xe dán chặt xuống đất, hoàn toàn dùng thịt để di chuyển, nên không gây ô nhiễm nhưng khả năng bay chỉ có ba giây.
Ba giây "ngầu" xong, chú mèo này lại không có "ngầu" nữa, mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, đôi cánh nhỏ trĩu xuống một cách đáng thương, miệng còn lẩm bẩm: "Tớ giận lắm."
Cậu nói những lời "đanh đá", nhưng giọng điệu lại vô cùng tủi thân.
Huân thu hồi xúc tu, muốn dỗ chú mèo nhỏ này. Hắn thử l**m l**m tai cậu, phát ra âm thanh "xì xụp".
"Huân biết lỗi rồi."
Mặc dù hắn không cảm thấy mình sai, mà cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng nhận lỗi trước thì chắc chắn không sai: "Lê Ngạo đừng giận cún con nữa."
"Nhưng mà tớ vẫn giận."
Trước khi gặp Huân, Lê Ngạo chưa bao giờ có bạn cùng lứa, chỉ từng gặp một con chó.
Đó là một con chó ta màu vàng, gầy trơ xương, lang thang trên phố Mèo nhỏ. Bọn họ quen nhau thông qua một miếng bánh kem, có lẽ là phần còn lại từ sinh nhật của đứa trẻ nào đó. Bơ ngọt lịm và trắng muốt, đối với Lê Ngạo lúc đó lại thơm ngon đến lạ. Con chó vàng to lớn kia hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Một đứa trẻ đối diện với một con chó lớn.
Con chó vàng nhe răng thị uy với Lê Ngạo, Lê Ngạo cũng học theo dáng chó "gâu gâu" để ra oai, muốn dọa đối phương lùi lại.
Có lẽ tiếng sủa bắt chước quá vụng về, con chó vàng to lớn lại im lặng một cách cạn lời.
Một người một chó im lặng đối mặt, một người một chó đạt thành hiệp nghị, cùng nhau chia sẻ miếng bánh kem nhỏ đó.
Ngày nào họ cũng gặp nhau ở bãi rác trên phố Mèo nhỏ, vào những ngày mưa, họ sẽ cùng nhau chui xuống gầm cầu trượt trong công viên để tránh mưa.
Cho đến một ngày, một đám trẻ lớn hơn phát hiện ra họ.
"Dơ muốn chết."
"Hôi kinh khủng."
"Trên người chắc chắn có bọ chét."
Họ đang nói về con chó và cũng đang nói về Lê Ngạo, đứa trẻ rõ ràng có cha mẹ nhưng lại không được ai chăm sóc.
Họ ném đá vào đứa trẻ, cướp đồ ăn mà cậu nhặt được rất vất vả. Con chó vàng lớn có thể chạy thoát, nhưng nó lại nhe răng chắn trước mặt đứa trẻ.
Lê Ngạo khi đó còn rất nhỏ, theo lý mà nói cậu sẽ không nhớ những chuyện trước năm ba tuổi, nhưng cậu lại nhớ rất sâu sắc.
Cậu nhớ ánh mắt đầy đau thương của con chó vàng khi quay lại nhìn mình, nhớ cái dáng vẻ dứt khoát của nó khi quay người lao về phía đám trẻ lớn hơn.
Cho nên Lê Ngạo sẽ không bao giờ vứt bỏ bạn bè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!