Mười sáu năm.
Kể từ khi Điện hạ Ryan ra đời, suốt 16 năm liền vương thất không có thêm bất kỳ bé con nào chào đời.
Hơn nữa, vì Điện hạ Ryan thể chất yếu ớt, gần như không bao giờ xuất hiện trước công chúng, nên sự kỳ vọng của người dân đối với vị tiểu vương tử mới sinh quả thực đã lên đến đỉnh điểm.
"Sao lại không phải là sư tử?"
Một người đàn ông vạm vỡ, ăn nói thẳng thắn gãi đầu bối rối. "Sao lại giống một con mèo thế này? Chân đâu? Chân chạy đi đâu rồi?"
Người phụ nữ uy phong bên cạnh vỗ vào tay ông ta, hào sảng nói: "Con cái không thể giống mẹ sao? Tôi chẳng thèm để ý cậu ấy có phải sư tử con hay không, chỉ cần dòng máu Leganes chảy trong cơ thể của cậu ấy, thì đây chính là đứa con mà tôi nhận nuôi."
"Ai dà, đó là đương nhiên rồi, nhưng tôi chỉ cảm thấy cậu nhóc này yếu ớt quá. Haiz, sẽ không lại giống với Điện hạ Ryan chứ?"
Điều đó tất nhiên là không. Sau khi nhìn thấy chú mèo nhỏ vác đá đập quái vật rồi nhảy lên trèo xuống, leo cả núi tuyết, trái tim của người dân Delphi đều tan chảy.
Lại nhìn thấy tương tác giữa bệ hạ và tiểu điện hạ. Khi bệ hạ hỏi cậu bé mấy tuổi, cậu đưa măng cụt tròn xoe ra nói mình 6 tuổi, người đàn ông vạm vỡ ban đầu che ngực: "Tôi ngất, tôi ngất mất thôi!"
Nhưng có người lại phát hiện ra điều không ổn: "Mèo con nói cậu bé 6 tuổi?"
"6 tuổi thì sao?"
"Nhưng Điện hạ Tán Ân đã ngã xuống mười năm rồi."
Isilis nói: "E rằng các ngươi đã phát hiện ra vấn đề. Có thể Tán Ân vẫn còn một tia sinh cơ, hoặc có thể có điều gì đó sai sót đã xảy ra, nhưng bất kể thế nào, chúng ta sẽ lên đường đến nơi mèo con ở."
Mệnh lệnh của đế vương đã ban ra, họ đương nhiên cúi đầu thần phục, dùng lòng trung thành và tín ngưỡng để cầu mong quân chủ chiến thắng trở về.
"Tôi tên là Bạch Vân Quân."
Thanh niên gầy yếu cười với mèo nhỏ, vẻ mặt có chút mệt mỏi do bệnh: "Có thể bò lên đầu gối tôi không? Tôi rất muốn ôm cậu, nhưng…"
Lê Ngạo sững sờ, không phải vì tay chân anh ta đều bị trói chặt, mà là bởi vì… cậu nhìn thấy rất nhiều sợi chỉ đỏ trên người anh ta, lằn sâu vào da thịt, gần như quấn anh ta thành một cái kén.
Chú mèo con quay đầu tìm người máy, cậu nhớ người máy đã nói không thể kéo sợi tơ trước mặt người khác, cũng nhớ nó nói không được gọi nó là Alpha. Thế là, cậu cụp tai, vẫy đuôi rồi nói với anh ta: "Anh chờ một chút nha, Lê Ngạo phải đi hỏi đã."
Bạch Vân Quân không hiểu ý cậu, nhưng đối với cháu trai của Isilis, anh rõ ràng có sự kiên nhẫn cực lớn. Dù sao thì anh sắp chết rồi, cũng không thể đi đâu khác.
"Được."
Lê Ngạo nhảy xuống sân khấu, chạy đến chỗ tối phía sau nói với người máy: "Tớ nhìn thấy trên người anh ấy có rất nhiều sợi len."
Rồi lại nói với Huân bên cạnh: "Cậu có nhìn thấy không?"
Huân lắc đầu. Trước mặt hắn còn không thể nhìn rõ sợi tơ trên người những sinh vật cấp thấp, càng không nói đến một cơ thể ảo được tinh thể chiếu ra.
Alpha-13 liếc nhìn người trên livestream, cũng không thể thấy, nhưng nó đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó nói với Lê Ngạo: "Người kia có thể sắp chết rồi."
Ánh mắt mèo nhỏ có chút ngây ngô, "Giống như Đường Lang Quái số 7 sao?" Mặc dù Huân nói nguyên nhân Đường Lang Quái chết là do ăn đồ bẩn, nhưng mèo nhỏ vẫn có chút tự trách.
Cậu ghét điều này một cách khó hiểu, vô cùng ghét. Cứ như là, cậu đã từng trải qua một trận sinh tử nào đó.
"Lê Ngạo."
Huân dụi dụi vào người cậu: "Không phải lỗi của cậu."
Nếu không phải vì sự tồn tại của Lê Ngạo, bọn họ chỉ có thể chết nhanh hơn.
Con mèo này rõ ràng nhỏ như vậy, lại có một trái tim đồng cảm vô cùng mạnh mẽ. Người máy thông báo AI mở chế độ riêng tư, không cho phép công chúng xem trong suốt quá trình chiếu này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!