Chương 24: Mèo dũng mãnh kiểm tra sức khỏe

Cũng may, dù đã hỏng hóc, nó vẫn là một cỗ máy mạnh mẽ. Alpha-13 nhanh chóng ngắt mạng và cắt điện, không ngừng nghỉ đi tìm mèo chân ngắn.

"Ối da?" 

Giọng của mèo con vẫn còn ngây thơ: "Sao lại cúp điện? Tối quá, Huân ơi, tớ không tìm thấy cậu."

Lê Ngạo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, đối diện với gương mặt bẹt không chút cảm xúc của người máy. Cậu tự dưng cảm thấy chột dạ, kéo kéo lỗ tai, cảm thấy không khí không ổn, vừa nhấc chân lên đã quay người bỏ chạy.

Chiếc siêu xe dán đất khởi động, nhưng vừa mới chạy được một đoạn đã bị một cánh tay sắt vô tình tóm lấy, cưỡng chế giảm tốc, phanh gấp mà dừng lại.

"Cậu làm gì đấy?" - Alpha-13 véo tai chú mèo con không nghe lời - "Ta đã nói với cậu là không được động vào lung tung phải không?"

Mèo dũng mãnh ban đầu còn chột dạ, nhưng bị véo tai, lập tức nổi tính tình, quay người đấm bồm bộp hai cái: "Tớ mới không có lộn xộn, đồ cơ bắp xấu xí oan uổng mèo!"

Móng vuốt ngắn này mà lực cũng mạnh phết nhỉ? 

Người máy nhất thời sững sờ, trước đây sức của cậu có mạnh đến vậy sao? Trong lúc nó còn đang ngẩn người, mèo nhỏ đã thoát ra.

"Tớ vừa đi vào, cái đó đã tự động sáng lên. Người ta hỏi tên tớ, tất nhiên tớ phải trả lời." 

Lê Ngạo gân cổ cãi, mặt hổ mèo, móng vuốt bạch bạch gõ xuống đất. "Bà nội nói, đáp lại lời người khác là lễ phép cơ bản!"

"Lê Ngạo." Tiểu quái vật hóng hớt, không ngại chuyện lớn, lại dùng ngôn ngữ mã hóa mà người khác không thể nghe thấy để trò chuyện khúc khích với chú mèo con.

"Nhưng mà Lê Ngạo đang giận."

Alpha-13 không để ý đến cậu, nó một lần nữa mở nguồn điện để kiểm tra chương trình Tinh Võng. Sau khi biết đó là một chương trình tự động kích hoạt và mèo nhỏ chỉ vừa mới đăng nhập, vẫn chưa kịp liên lạc với bất kỳ ai, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nó mới được gỡ xuống. 

Lúc này, nó mới có thể dành thời gian đi xem chú mèo.

Đôi mắt điện tử liếc nhìn, đúng là một con mèo nhỏ đầy giận dữ.

"…" Đầu nhỏ xíu, gương mặt cũng rất có khí chất. 

Nhưng thực sự là oan uổng cho cậu, người máy nhận lỗi: "Thành thật xin lỗi."

"Nếu lời xin lỗi mà hữu dụng, vậy cần chú cảnh sát làm gì?" Mèo con tuy nhỏ nhưng xem phim truyền hình không phải là ít, mở miệng ra là lời thoại: "Cậu đã tổn thương tình cảm của tui, tui rất phẫn nộ."

"…Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tớ muốn, tớ muốn," Mèo con tức giận nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở những mẩu giấy dán trên người người máy: "Không cho cậu dán."

Mèo dũng mãnh có chút khí thế, nhưng không nhiều lắm.

Chiều cao không đủ nên cậu dẫm lên Huân, giơ cái móng vuốt nhỏ lên xé một miếng giấy dán màu xám xịt xuống.

Vẫn còn một phần keo dính lại trên lớp vỏ máy móc. Cánh tay máy sờ sờ vào chỗ đó, chương trình có một cảm xúc hơi kỳ quái. Không biết từ lúc nào, nó đã cảm thấy những thứ này xấu chết đi được, vậy mà khi bị xé đi thật, nó lại có chút không nỡ. 

Thấy chú mèo con vẫn còn giận dỗi, định xé thêm, nó nghiêng người một chút để né, rồi thấp giọng thương lượng với cậu: "Không xé nữa nhé."

Lê Ngạo đầu tiên ngây người ra một chút, sau đó ngước mắt trừng nó: "Vậy, vậy thì…"

Vậy thì tha thứ cho Alpha đi? 

Mèo dũng mãnh sau khi tái sinh mới có được bạn bè, lại không quen giận dỗi nên có chút dao động.

Người máy cũng cảm thấy lời xin lỗi khô khan của mình không hề có thành ý. Nó lướt qua kho vật tư ở khu vực sinh hoạt, xác định vẫn còn một ít đồ ăn, liền nói: "Ta làm canh cà chua cho cậu nhé."

"Cà chua? Lại còn có canh?" Mèo dũng mãnh rớt nước miếng, mèo dũng mãnh điên cuồng dao động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!