Thông qua việc nghiên cứu trận chiến giữa Huân và Dị Loại, bộ đội của Liên Bang đã xác định được điểm yếu của quái vật.
Tần Miện cười tự giễu: "Thật nực cười, nhân loại đã phát triển đến mức này, vậy mà hôm nay mới phát hiện ra rằng biết bao nhiêu vũ khí tối tân đều hoàn toàn vô dụng khi đối phó với dị loại."
Dị chủng thì dù sao cũng có thể dùng hỏa lực để áp chế, cho dù là khi trùng tộc tấn công ồ ạt, việc xả súng điên cuồng cũng có thể càn quét một mảng lớn. Nhưng dị loại mang theo trường năng lượng thì phải làm sao bây giờ?
Ngươi dám dùng pháo laser bắn nó không? Nó có thể chết ngay tại chỗ cho ngươi xem, nhưng sóng xung kích do vụ nổ tạo ra đủ để kéo theo cả nhân loại cùng đi.
Cái gì, ngươi nói phóng đạn hạt nhân à? Vậy còn muốn môi trường sống không?
Thời đại tinh tế vốn đã trải qua mấy chục lần đại chiến chủng tộc, đặc biệt là sau cuộc cách mạng máy móc, vô số hành tinh bị ô nhiễm hạt nhân đã trở nên cằn cỗi đến mức thảm thực vật hoang dã không thể tự mình sinh trưởng và sinh sôi nảy nở.
Nếu những thứ đó đều không thành vấn đề? Vậy ngươi cứ việc nổ đi, nổ xong thì tất cả mọi người cùng chết.
Tần Miện chỉ huy quân đội điều chỉnh sách lược tác chiến: "Không thể sử dụng vũ khí nóng để tấn công, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh."
Nhưng nền văn minh nhân loại đã phát triển đến tận hôm nay, trừ đám người Delphi gần như sùng bái vũ khí lạnh nguyên thủy, thì còn ai lại vứt bỏ vũ khí công nghệ cao để lựa chọn đao kiếm?
Trong quá khứ, niềm tin vào vũ khí lạnh của Delphi không ít lần bị các quan chức Liên Bang và cả người dân tự xưng là tiến bộ chế giễu. Nhưng bây giờ thì sao?
Tần Miện nhìn máy theo dõi, nơi đang phát ra yêu cầu rút lui của các tuyển thủ từ hành tinh trung ương.
Thật đáng buồn làm sao, những kẻ được coi là ưu tú, được hưởng nền giáo dục và vật tư tốt nhất của Liên Bang, lại có dũng khí còn không bằng một con mèo chân dài chưa đầy 5 centimet!
Mèo chân ngắn còn biết không thể vứt bỏ bạn bè, dám vác đá ném thẳng vào dị loại.
Trong khi đó, những người này thậm chí còn chưa đặt chân lên chiến trường đã ầm ĩ đòi quay về cái ổ ấm áp rồi.....
Chú mèo con Lê Ngạo của chúng ta, chân ngắn nhưng dũng khí cực lớn, không hề hay biết suy nghĩ của người khác, lúc này đang chuyên tâm ăn cơm.
Sau bình minh, nhiệt độ không khí tăng cao, băng tuyết trên vách núi tan chảy nhanh chóng, ngay cả đất đai cũng trở nên khô ráo, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Nhưng Lê Ngạo đầu nhỏ chẳng hề để ý đến sự thay đổi kỳ lạ của môi trường. Cậu dùng hai chân ôm lấy chậu cơm, cắm đầu cắm cổ ăn một cách ngon lành.
"Huân, tớ, tớ muốn nếm thử cơm cơm của cậu nha."
Rõ ràng là ăn cùng một thứ, nhưng cậu cứ nhất định phải mò sang bát của người khác, l**m một ngụm để nếm thử. Nếm xong rồi, lại vừa lòng bặm môi quay về ăn của mình.
Đối mặt với chú mèo con, con quái vật nhỏ có tính tình vô cùng tốt. Không những không giữ khư khư thức ăn, ngược lại còn đẩy chậu cơm của mình sang bên cạnh chú mèo con, rồi cùng cậu ăn một cách vui vẻ.
Người máy liếc nhìn vị trí của máy theo dõi, rồi lặng lẽ thu lều trại lại.
Bình luận trực tuyến.
[ Haizz, vào xem mèo để thư giãn một chút... ]
[ Tui cũng tới (châm điếu thuốc), bên ngoài giờ loạn như cào cào, vẫn là vào đây nghe mèo điện hạ bịt miệng cho lành. ]
[ Ai mà ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, đối mặt với dị loại mới xuất hiện mà con người hiện đại lại chỉ có thể dùng vũ khí lạnh mà đâm... ]
[ Thi đấu tạm dừng rồi, nghe nói phải dọn dẹp chiến trường xong mới được khởi động lại. ]
[ Còn khởi động gì nữa? Mới nãy tôi xem, 5 khu thi đấu có 300 tuyển thủ, gần một phần ba đã chủ động bỏ cuộc! ]
[Một lũ hèn nhát, không bằng một sợi lông mèo của mèo con nhà ta.]
Lê Ngạo đâu hay rằng mình đã có fan trung thành.
Mèo dũng mãnh ăn xong cơm, đang chuẩn bị vệ sinh thân thể. Rõ ràng là một con mèo "nửa vời", thoạt nhìn không thong thạo, mà thật sự thì cậu cũng chẳng biết làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!