Chương 2: Ra cửa tìm đồ ăn

AL0731 là mã số của căn cứ thí nghiệm này.

Alpha-13 rất quen thuộc với nơi này, bởi vì nó đã canh giữ ở đây suốt cả trăm năm.

Cái trứng phát sáng màu lam kia lẽ ra phải nở ra một con sâu long, theo như thiết lập ban đầu của phòng thí nghiệm, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà thứ bò ra lại là một con mèo nhỏ.

Theo quy trình, nó nên báo cáo tình huống bất thường này lên cho bộ phận nghiên cứu, chờ đánh giá và quyết định liệu có nên "xử lý" vật thể thí nghiệm này hay không. Nhưng tinh cầu này đã sớm không còn ai đảm nhận nhiệm vụ đó, Alpha-13 cũng chỉ có thể tuân thủ mệnh lệnh cơ bản nhất của một robot bảo mẫu là chăm sóc cá thể nở ra từ trứng, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Mà cá thể kia - Lê Ngạo

- giờ đang ngấu nghiến thịt, ôm miếng đùi to bằng nửa người gặm lấy gặm để, đến mức bụng bị căng tròn không thể đứng dậy, đành nằm chình ình dưới đất như cái bánh rán dẹp lép.

Không có chuyện ăn không nổi, chỉ có mèo không chịu cố gắng! Cậu vừa vỗ bụng vừa lồm cồm bò dậy, lại gặm thêm vài miếng nữa.

Rất có sức ăn. Rất ham ăn.

Alpha-13 ghi chú.

Đợi đến khi ăn không vô thêm miếng nào nữa, Lê Ngạo mới chịu ngừng lại. Bụng cậu căng như quả bóng, vì chân ngắn nên trông cái bụng như sắp chạm đất.

l**m l**m nước thịt dính bên miệng, Lê Ngạo hai chân đứng thẳng, bắt chước dáng người mà hai tay ôm lấy bụng, xoa xoa đầy thỏa mãn.

Người máy bước tới thu dọn bãi chiến trường ngay khi cậu vừa đứng lên.

Tốt thật đó. 

Lê Ngạo thầm nghĩ. Nào là lau miệng cho mèo, nấu cơm cho mèo, lại còn rửa chén cho mèo, đúng là robot đáng yêu!

Chỉ là Alpha-13 bị hiểu nhầm là "máy tốt" vì mắc chứng sạch sẽ quá nặng mà thôi. Vừa rửa chén, nó vừa kiểm kê vật tư trong căn cứ. Nơi này đã bị bỏ hoang cả thế kỷ, những thứ có giá trị từ lâu đã bị loài người lấy đi gần hết. Trong kho chỉ còn mấy miếng thịt đông lạnh, mà con mèo này vừa nãy cũng đã xử luôn một miếng.

Không bao lâu nữa, nơi này sẽ không còn gì để nuôi sống nó.

Lê Ngạo xoa xoa cái bụng, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đôi mắt tròn xoe như hạt hạnh nhân đảo một vòng quanh phòng, sau đó nhặt lấy một tờ khăn giấy, rón rén bước tới cạnh người máy.

"Nơi này của cậu bị dơ rồi nè."

Mèo con ngửa đầu, nhón chân lau lau nước thịt dính trên người máy.

"Cảm ơn cậu đã nấu cơm cho tớ, tớ giúp cậu lau nhen."

Cánh tay máy móc nhấc Lê Ngạo lên bằng cách túm vào phần da gáy sau cổ, thả cậu sang một bên. Bánh xe trượt dưới chân nó lùi về sau vài bước một cách trơn tru, rồi nói.

"Ta có mã hiệu là Alpha-13."

Lê Ngạo chưa từng chính thức đi học, chỉ từng lặp lại vài từ khi nghe bà nói, còn tiếng nước ngoài thì lại càng xa lạ. Lúc này nghe người máy nói chuyện mà có thể hiểu được, cảm thấy mới mẻ lạ lẫm.

"Alpha? Tên gì mà kỳ vậy. Sao lại còn có số nữa chứ?"

"

"Alpha là để chỉ kích cỡ của ta, "13" là số hiệu cá nhân."

Cậu mèo nhỏ đầu óc mơ màng, chưa hiểu rõ gì thì người máy đã chuẩn bị quay đi. Lê Ngạo vội vã lật đật dùng bốn chân đuổi theo, nhưng thân thể mèo còn chưa quen, chưa chạy được bao nhiêu thì đã úp mặt xuống đất.

"Ui da…"

Alpha-13 nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Thấy Lê Ngạo té mạnh nhưng không khóc, ngược lại còn lăn một vòng đứng dậy rồi tiếp tục chạy theo mình.

"Tại sao lại đi theo ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!