Trước khi mèo chân ngắn ra đời, Alpha-13 chưa từng bước ra khỏi cánh cổng lớn của khu huấn luyện, cũng chưa bao giờ đến nơi này, bởi nó biết ngay từ khi xây dựng, đã có thỏa thuận loại bỏ quyền thông hành của robot.
Một giao diện quyền hạn màu xanh lam hiện ra trước mắt, kèm theo giọng nói điện tử mang chút sắc thái cảm xúc:
[Mời nói ra họ tên của ngài.]
Mèo nhỏ lập tức dựng tai lên, hơi khẩn trương, rồi quay sang người máy: "Nó hỏi cậu tên gì đó nha?"
Alpha-13 ngừng lại một chút, mang theo chút do dự, nói ra tên của người sáng tạo: "Dễ Hương Cận."
Ngay khi nó nói xong, giọng điện tử kia biến đổi thành giọng một người phụ nữ: "Trả lời sai, mời trả lời lại ~"
Giọng nói này không giống giọng bà nội, nhưng cũng mang âm điệu của một người già, ôn hòa, lại xen chút trêu chọc.
Điều này khiến Lê Ngạo vô thức thả lỏng, đôi tai lại vểnh lên. Cậu đưa móng vuốt chạm chạm người máy: "Cậu trả lời sai rồi, cậu đâu có tên là Dễ Hương Cận."
Alpha-13 tất nhiên biết. Sau một trăm năm, được nghe lại giọng của người sáng tạo khiến CPU của nó hơi rối loạn. Một lúc lâu sau, nó mới mở miệng: "Alpha-13."
Đó là dãy số được gán cho nó ngay sau khi chế tạo.
Không biết vì sao, vừa nói xong, nó lại thấy căng thẳng, thậm chí mặc kệ mèo chân ngắn đang giãy giụa, ôm chặt cậu vào lòng như tìm thêm dũng khí để chờ đợi phán quyết.
Thực tế, chương trình xác thực mật mã chỉ chạy chưa đến một giây, nhưng với nó lại như rất lâu. Rồi giọng nữ kia vang lên: "Trả lời không thông qua."
Người máy sững người.
Quả nhiên, nó vẫn là một cỗ máy bị loài người loại trừ, chưa từng có quyền bước vào khu sinh hoạt của con người.
Nó vốn không có cảm xúc, nhưng sâu trong chương trình lại xuất hiện một chuỗi dữ liệu rời rạc mang màu sắc uể oải.
Có thể là do mèo chân ngắn không vào được cửa chính nên đã mất đi một con đường về nhà, hoặc cũng có thể là vì một vài nguyên nhân khác.
Nó phát ra giọng nói máy móc: "Không vào được, chúng ta—"
Lê Ngạo lập tức ngắt lời: "Cậu đúng là cái đồ robot ngốc bẩm sinh!"
Mèo chân ngắn trưng ra vẻ mặt kiểu "cậu là đồ đại ngốc", ngày thường còn chẳng gọi đúng tên cậu, suốt ngày gọi "AL0731" thì thôi, vậy mà đến tên của chính mình cũng gọi không xong sao?
Mèo nhỏ ghét cái sự "robot ngốc" này, nên quyết định trả lời thay. Cậu há to miệng, hướng về giao diện quyền hạn mà kêu liên tục.
"Cậu ấy tên Alpha! Còn gọi là robot ngốc! Cậu ấy tên… ờ… áo blouse trắng, lạnh như băng, đánh mèo con, bóp cổ mèo, đồ ngốc hư hỏng!"
Cái con mèo thúi này đang bịa cái gì vậy?!
Alpha-13 thấy tức giận, lập tức chụp lấy miệng cậu. Nhưng con quái vật nhỏ này lại có khả năng học nói như vẹt, bắt chước giọng mèo mà kêu không ngừng.
Người máy tức đến mức muốn hộc dầu, một tay xách cậu lên, định xoay người bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, giọng nữ kia lại vang lên, mang theo chút ý cười.
"Trả lời thông qua."
Bước chân Alpha-13 khựng lại.
Quyền hạn này chắc hẳn là do người sáng tạo để lại một chút tàn dư tư duy. Đối mặt với mớ tiếng gọi hỗn loạn vừa rồi… vậy mà lại thông qua?
"Như vậy, xin tiếp tục hoàn thành bài khảo nghiệm tiếp theo."
Lê Ngạo lập tức nghĩ rằng mình đã trả lời đúng. Cậu thò đầu ra khỏi cánh tay máy, ngẩng lên nói: "Vậy ngươi nói đi."
"Xin hãy đặt "cát sa mạc" vào khu vực kiểm nghiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!