Chương 17: Vì mèo dâng tặng một đóa hoa

Hoa hòe rực rỡ.

Đây vốn là một từ để miêu tả, nhưng lúc này, những dây leo bùng phát từ trong chậu hoa đang dùng hành động để diễn giải sinh động ý nghĩa ấy, chúng hỗn loạn bám vào bức tường ngoài của căn cứ, điên cuồng vươn dài, giống như hàng ngàn bàn tay trang điểm lộng lẫy của Phật thủ đằng (*), nối tiếp nhau trồi lên tận khung mái.

Mèo nhỏ đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy cái đuôi bị đau nhói. 

Nghe thấy người máy hỏi chuyện, cậu theo phản xạ nuốt nước miếng, đánh "ực" một tiếng: "Cà chua."

Người máy bế cậu lên, mắt vẫn nhắm tịt: "Cậu gọi cái này là cà chua?"

Lê Ngạo ngủ đến mức mắt trắng dã, mất vài giây mới lấy lại tinh thần. Cậu chớp đôi mắt xanh lam, ngơ ngác hỏi: "Cà chua? À…"

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nhìn thấy những cành xanh biếc cùng "bàn tay" kỳ dị trên đó.

"Cà chua này… hình như không bình thường."

Alpha-13 thật sự muốn lắc cái đầu bé xíu của cậu cho tỉnh: "Đây không phải cà chua!"

"Không phải cà chua thì là gì?" Lê Ngạo ngốc nghếch hỏi.

Mèo dũng mãnh thích nhất là ăn cà chua và cũng chỉ biết trồng cà chua.

"Đây là phật thủ đằng."

Alpha-13 nhớ trong căn cứ có một nhà nghiên cứu rất thích trồng loại này, nhưng không ngờ hạt giống nguy hiểm như thế lại bị con mèo cụt đuôi này nhặt về như rác.

Đây là một loại dây leo ăn thịt. Bề ngoài nó giống như hai ngón tay đỏ tươi ghép lại, trông như móng tay của phụ nữ, nên còn được gọi là Phật thủ đằng.

Loại cây này sinh sản cực nhanh, khả năng cảm nhận và phản ứng rất mạnh, bất cứ nơi nào nó mọc, không một sinh vật nào khác có thể tồn tại.

Giữa hai "ngón tay" ấy không phải trái cây, mà là một túi dạ dày mọc đầy răng nanh. Đáng sợ hơn, nó còn có thể tạm thời rời khỏi dây leo để bò sát, vồ lấy con mồi.

Alpha-13 nhìn chằm chằm hơn mười "bàn tay" tách ra từ trên cao, với tốc độ khiến người ta rợn tóc gáy, bò sát lại gần.

"AL0731, ta sẽ lập tức mở cửa căn cứ, ném cậu vào!"

CPU của người máy hoạt động với tốc độ cao, tính toán góc độ để vứt mèo.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những "bàn tay" ấy đã bò lên đến vai nó.

[Cút ngay.]

Huân gầm gừ đe dọa, nhưng không thể khiến loài khác sợ hãi. Hắn trừng đôi đồng tử, chuẩn bị mở lĩnh vực để nuốt chửng chúng thì một "bàn tay" bất ngờ nổ tung, túi dạ dày dữ tợn phun ra.

Một đóa hoa?

Mọi người đều biết trong phật thủ đằng là một miệng máu, nhưng không ai biết, phía sau hàng răng nanh ấy còn có một đóa hoa.

Đóa hoa nhỏ đong đưa trong gió, như đang chơi đùa, khiến mèo con bật cười "khục khục", vươn móng vuốt gẩy nhẹ.

Tiểu quái vật há hốc mồm đứng ngẩn ra. Người máy cũng "lag" vài giây.

Hoa này đẹp quá! Lê Ngạo ôm lấy bằng hai móng vuốt, hơi ngại ngùng hỏi: "Thật… tặng cho tớ sao?"

Cành lá lay động trong gió, như đáp lại câu hỏi ấy.

"Cảm ơn nha. Đẹp quá, lại còn thơm nữa."

Đóa hoa trắng phấn nhỏ xinh tỏa hương nhẹ nhàng, đây là sự dịu dàng mà phật thủ đằng hiếm hoi sở hữu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!