Chương 16: Tìm được chú mèo nhỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khám phá trải nghiệm mới trên App Mọt Truyện!

- Hái hoa nhận thưởng mỗi ngày

- Nhận thông báo khi có chương mới

- Nhiều tính năng hấp dẫn chỉ có trên AppTải ngay"PJ, giờ làm sao bây giờ?" Có người quay sang nhìn chàng thanh niên tóc đen đang ngồi trong góc.

PJ chỉ liếc nhìn bảng xếp hạng rồi nói một cách lạnh nhạt: "Kỹ năng không bằng người ta."

Anh ta đưa ra một lựa chọn dứt khoát: "Một là tiếp tục diệt trùng, hai là nghỉ ngơi. Hợp tác kết thúc, tôi đi đây."

Đây chỉ là việc lập đội để tiêu diệt một con dị chủng mà thôi, không cần thiết phải dài dòng với bọn họ.

Thái độ thản nhiên của thanh niên khiến người khác tức đến nghiến răng: "Có gì hay ho đâu? Chỉ có một gương mặt phương Đông hết sức bình thường, lại còn lấy một cái tên qua loa như vậy."

"Trừ người của Delphi ra thì tất cả đều là một lũ quái thai."

Thính lực của PJ rất tốt, nhưng anh lười để ý tới mấy kẻ yếu kém này. Top 10 bảng xếp hạng mỗi ngày đều được một tiếng đồng hồ kết nối mạng, người khác sẽ tận dụng để liên lạc với bên ngoài bàn chiến thuật, còn PJ thì mở phòng livestream của Lê Ngạo, gửi một làn đạn:

[ Meo meo điện hạ, chụt chụt~ (mặt đỏ ngượng ngùng) ]

[ Ông anh si hán trên kia hôm nay tới muộn nha~ ]

Con dị chủng này thật sự quá to, Lê Ngạo chỉ mới vòng quanh nó một vòng mà đã tốn kha khá thời gian.

"Các ngươi sao lại bị quấn nhiều sợi len thế này vậy?" May mà những sợi này giống hệt loại trên người Đường Lang Quái, chỉ cần giật mạnh một cái là đứt, dễ xử lý hơn Huân nhiều.

Qua biểu hiện của mười một con dị chủng ngày hôm qua, cùng với lời mèo chân ngắn đã nói, người máy hiểu rằng chỉ có mèo con này mới nhìn thấy những sợi tơ xâm nhập ấy.

Cậu có thể giúp chúng thoát khỏi đau đớn, nên chúng không hề làm hại cậu. Nhưng dị chủng vốn là dã thú, chẳng lẽ chúng biết thương hoa tiếc ngọc? 

Ắt hẳn phải có thứ gì đó đang kiềm chế chúng, khiến chúng nén bản năng, yên tĩnh phục tùng.

Alpha-13 đưa ánh mắt sang con tiểu quái vật ngoan ngoãn đứng cạnh mèo chân ngắn. Hắn rốt cuộc có mục đích gì?

Huân có mục đích gì?

Hắn sinh ra từ vực sâu, là kẻ đứng trên muôn loài. Ý nghĩa tồn tại của hắn chính là cắn nuốt, là cứu vớt tộc loài của mình. Hắn có thể cắn nuốt tất cả, nhưng ngay cả chính mình cũng chẳng thể cứu nổi… cho đến khi gặp Lê Ngạo.

"Lê Ngạo." Tiểu quái vật không hiểu tình cảm loài người ấy theo bản năng mà dính chặt vào thứ ánh sáng ấm áp kia.

[Rất thích.]

[Rất thích Lê Ngạo.]

Mèo nhỏ bị hắn cọ đến mức ngã lăn ra đất, lồm cồm bò khắp nơi để tránh bị l**m: "Tớ biết rồi! Cậu đừng l**m tớ nữa!"

Huân vốn không có nước bọt, chỉ bất ngờ thè ra chiếc lưỡi dài, trên đầu lưỡi có gai ngược, không trơn trượt. Quẹt qua lông còn hơi đau nữa.

Tiểu quái vật có phần tủi thân, nhìn mèo con đang chạy trốn, khó hiểu mà thè lưỡi, chìa móng vuốt nhỏ ra quan sát.

[Cũng là lông đen như mèo nhỏ, sao lại không cho tớ l**m?]

Quả cầu lông đen hạt dẻ thè lưỡi ngơ ngác. jpg

[ Sao con dị chủng này lại cứ nằm im như vậy? Còn trông như kiểu đáng thương vô cùng ấy… ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!