Chương 15: Điểm tích lũy lại vèo vèo tăng rồi

Lê Ngạo bị xách lên giữa không trung, sau đó "bẹp" một cái bị đánh nhẹ lên mông.

Mèo con đầu tiên còn hơi ngơ ngác, mấy giây sau mới kịp phản ứng – cậu bị người máy đánh!

Thù mới cộng thêm thù cũ, cậu tức thì đã bùng nổ!

Nam tử hán đại trượng phu, dù là mèo cũng không thể chịu nhục như vậy! Cậu lập tức quẫy đạp bốn chân loạn xạ trong không trung, cổ nhỏ bị xách mà cứ vặn qua vặn lại muốn thoát thân.

Chân ngắn yếu ớt nhưng sức vặn thì có thừa.

Alpha-13 hết cách, đành buông cái cục bột mèo đang xoắn tít trong tay. Vừa mới rơi xuống đất, cậu đã giơ hai cái móng trắng muốt lên đấm thùm thụp.

"Tại sao cậu lại đánh Lê Ngạo hả?!"

Cái cục nhỏ như nắm tay, vậy mà giận lên thì khí thế chẳng nhỏ chút nào.

Người máy tưởng rằng có thể tránh được, nhưng vừa nhúc nhích đã bị đuổi theo tóm lại. Nó bất đắc dĩ đành mở miệng: "Cậu bị máy theo dõi bám theo mà cũng không hay biết gì à?"

"Máy theo dõi? Đó là cái gì?" Cậu nhóc lông xù dựng hết cả lên, hỏi với vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa mơ hồ.

Alpha-13 kéo mèo, mèo kéo Huân, ba bên dắt nhau đến chỗ cái máy theo dõi vừa rơi xuống.

"Cái này." Người máy nhặt lên vật thể lạ trông như một quả cầu.

Là dạng đời mới mà nó chưa từng thấy qua, tuy có hư tổn nhẹ nhưng linh kiện đều thuộc loại xịn sò. Trăm năm trước, tinh cầu hoang phế thế này không thể nào tồn tại thứ như vậy. Mà thiết bị theo dõi này lại cần trói định mục tiêu mới kích hoạt được. Vậy ai lại trói định cậu mèo chân ngắn này?

Nhưng điều khiến Alpha-13 ngạc nhiên hơn chính là Lê Ngạo nhận ra quả cầu ấy!

Cậu giơ móng đào tới đào lui trong tay người máy, thiếu điều muốn làm rớt luôn quả cầu xuống đất.

"Huân! Cậu xem, đây chẳng phải là cái quả cầu kỳ trước chúng ta nhặt được sao?"

"Lê Ngạo!" Quả cầu đen nhỏ cũng vang tiếng đồng tình.

"Cậu nhặt được?" Alpha-13 theo hai cục nhỏ đi tới, thấy một mèo một tiểu quái vật thật sự đang đá cái máy theo dõi như bóng đá.

"Đúng vậy đó, tớ thấy nó bị chôn trong một đống rác to oành, nên lôi ra chơi với Huân. Ai ngờ đâu đang chơi vui thì nó bay lên trời mất tiêu luôn."

Nghe kiểu này thì đúng là không ai cố ý theo dõi cả. Alpha-13 bớt căng chút, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác. Dù sao thì cậu mèo chân ngắn này cũng quá kỳ lạ rồi.

Máy móc mạnh mẽ không chỉ vì thân xác bền bỉ, mà còn bởi vì trí nhớ truyền thừa. Nhân loại chết là hết, kinh nghiệm và ký ức cũng tan thành mây khói. Nhưng máy móc chỉ cần có vật dẫn, thì ký ức có thể sống mãi.

Máy móc là bất tử.

Đó cũng là lý do khiến loài người trăm năm trước sợ hãi và tìm cách diệt trừ máy móc, ngay cả khi đang phải đối đầu với trùng tộc.

Còn trọng sinh? Linh hồn sống lại vốn không được phép tồn tại trong quy tắc của vũ trụ, là đối tượng bị nghiên cứu phân tích không khoan nhượng ở bất cứ thời đại nào.

Alpha-13 liếc nhìn tiểu quái vật đang quấn lấy cục mèo không chút sợ hãi kia, quyết định phải nói rõ cho cậu biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Lê Ngạo vừa đá quả cầu cho Huân xong thì bị gọi lại: "AL0731, ta có chuyện muốn nói với cậu."

Alpha-13 nghĩ cậu có chỉ số thông minh thấp, nên đã cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể. Nhưng khi thấy cậu ôm hai móng trước ngồi ngay ngắn, đầu nghiêng nghiêng nhìn lên với vẻ mặt lơ ngơ dễ thương, nó không nhịn được mà ngừng lại hỏi: "Cậu nghe hiểu không?"

"Nghe hiểu chứ sao không." - Cậu ưỡn cái ngực lông xù nhỏ lên - "Chuyện dễ như ăn cá khô."

"…" - Alpha-13 bán tín bán nghi - "Vậy cậu thử nói lại xem."

"Chính là, Lê Ngạo trọng sinh thành mèo con, bị phát hiện thì sẽ bị người xấu bắt đi nghiên cứu. Giống hệt như Đông Hi Hi vậy đó." Dù còn nhỏ, cách diễn đạt chưa hoàn chỉnh nhưng người máy vẫn hiểu được ý cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!