Chương 14: Người máy ra cửa

Mèo thì là mèo tốt, nhưng gà có phải gà tốt không? 

"Alpha cậu xấu quá đi!"

Nghe câu đó thôi, chắc chắn là không rồi.

Lê Ngạo đứng ngay trước cánh cửa kim loại đóng kín, giơ móng cào loạn xạ, nhanh như chớp. Từng vệt tuyết trắng lấp lánh bay ra, trông như có hiệu ứng đặc biệt kèm theo tiếng "kho kho kho" vang dội.

Huân cũng nhảy lại gần, bắt chước theo y hệt, móng nhỏ cũng gãi gãi lên cửa, phối hợp rất ăn ý.

Người máy mà cũng dám nói cậu hư? Chính nó mới là hư cơ ấy!

Bên trong phòng điều khiển, Alpha-13 mở camera ngoài cổng, nhìn thấy cảnh tượng cả một đám dị chủng xếp hàng nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ trước cửa, nét mặt dữ tợn như thể đang xếp hàng chờ lãnh cơm, từng giọt nước từ trên hàm răng rớt xuống "tí tách tí tách".

Mười một con.

Chuẩn chỉnh cho một đội bóng đá.

Còn trái bóng đâu à?

Người máy lia tầm nhìn xuống mèo chân ngắn phía dưới — gần như không nhìn thấy chân. Ừm, chính là con mèo này rồi.

Alpha biết rõ con mèo này không "bình thường", nhưng không ngờ lại không bình thường đến mức đó.

Nhưng mà dù sao đi nữa, đây là con non từ trứng trăm năm của nó nở ra, đã vậy còn là tự tay nó ủ ấm. Cho nên tất cả những gì thuộc về mèo nhỏ , nó đều phải chấp nhận.

Lê Ngạo tiếp tục vung tay múa chân một trận, gương mặt tròn trĩnh tức giận quay lại nhìn đám dị chủng phía sau và tuôn ra một tràng lời nói dài dòng.

Con Đường Lang Quái số 1 từng được cậu chải chuốt ngày hôm qua, giờ lẳng lặng đứng một bên như đang đợi mệnh lệnh.

Alpha-13 tận mắt thấy cậu như con quay chạy quanh một con dị chủng, tay cào chân bứt, móng vuốt như đang làm tóc.

Điều khiến người máy chết máy trong vài giây là con dị chủng mặt mũi hung ác kia vậy mà lại trưng ra biểu cảm thẹn thùng sảng khoái?

Alpha rốt cuộc không chịu nổi nữa, mở cửa, giọng lạnh tanh: "AL0731, ngươi đang làm gì vậy?"

"A?" - Lê Ngạo bị gọi, vô tội ngẩng đầu, mắt tròn vo chớp chớp, giơ móng vuốt lên lắc lắc vài sợi trắng trắng - "Đang xả len sợi á."

Cậu có lót thịt mềm mềm dưới móng, cả ngày chạy ra chạy vào, móng vuốt dính ít bụi, đen đen. Người máy rà quét toàn diện cũng không phát hiện bất kỳ thứ gì gọi là "len sợi".

"Len đâu?"

"Là cái này nè, cậu không thấy hả?" - Mèo nhỏ nghiêng đầu, lấy móng gảy gảy sợi "vô hình", rồi gọi Huân hỏi -"Huân, cậu nhìn thấy không?"

Cục bột đen còn đang nghiêm túc nghiên cứu móng vuốt của mèo, bị gọi liền theo phản xạ ngẩng đầu: "Lê Ngạo!"

"Ơ kìa, cậu cũng không nhìn thấy sao? Hả? Nhưng sao cậu biết mình bị cái mạng lưới len sợi đó bao bọc thế?"

Người máy: ?

Từ hai chữ "xả len sợi", mèo chân cụt kia có thể phân tích ra cái quỷ quái gì vậy?

Quá nhiều bí ẩn chưa được giải, Alpha-13 nhất thời không phân tích được nữa. Chỉ có thể nhìn đám dị chủng ngoan ngoãn rời đi, mỗi con đều như vừa trải qua một cú sốc tinh thần cực mạnh, biểu cảm thì ngơ ngác, ánh mắt lại đờ đẫn, đầy vẻ kinh ngạc.

Giao dịch hoàn tất, Lê Ngạo bốn chân chạm đất, nằm bẹt ra như vũng chất lỏng, thở dài một tiếng.

"Haiz, không trúng đích rồi..."

Alpha-13 vừa định đi đến xách cậu lên, thì thấy tiểu quái vật kia chạy tới, cúi đầu chui vào bụng cậu, đẩy cậu lên đầu mình, rồi nhảy tung tăng vào căn cứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!