Thái độ của con người rốt cuộc cần bao lâu để thay đổi?
Thường thì chẳng cần lâu đâu, đôi khi chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Sau khi chính phủ đưa ra thông cáo, dân mạng từng gọi mèo là "Mèo Chân Ngắn" kia, liền đồng loạt "trở mặt".
Từ "mạo danh anh hùng", chuyển thành "hậu duệ đáng yêu của anh hùng".
[Trời ơi, đây chính là Tán Ân điện hạ thời thơ ấu sao! (ánh mắt lấp lánh) Cái mặt bánh nướng nhỏ mềm mềm, cậu ấy lúc đó chắc chỉ mới mười tuổi thôi nhỉ?]
[ Mười tuổi chắc đúng rồi, chứ nhỏ hơn thì Leganes làm gì để cậu ấy lang thang bên ngoài, mà lớn hơn thì… Tán Ân điện hạ đã... haizz. ]
[ Thế nên, đây là điện hạ thật sao? Mèo con điện hạ đáng yêu! ]
Mặc dù thời đại tinh tế đã tuyên bố từ bỏ chế độ quân chủ từ lâu, người người hô hào tự do và bình đẳng. Nhưng ai mà chẳng có một góc trong tim để thương nhớ những huyền thoại? Đặc biệt là một vị hoàng tử nhỏ, đáng yêu như vậy.
[ Haiz… máy kiểm tra sinh học hiển thị là nam, đáng tiếc ghê, tớ còn đang mong là một tiểu công chúa nữa chứ! ]
[ Ê, mấy người trước đây gọi mèo nhỏ là "đại ca" đâu hết rồi? Mau ra đây mà nhìn! Giờ còn dám gọi không? ]
[ Gọi chứ sao không! (mạnh miệng) "Đại ca" là một loại khí chất, đâu phải tuổi tác! Mèo điện hạ của tụi tui là hàng thuần chủng bá đạo như thế, không gọi "đại ca" thì gọi gì?! ]
[ Chính là! Tính sơ sơ tụi tui cũng là đời thứ ba gọi huynh gọi đệ với điện hạ đó nha (cười hí hí) ]
[ Điện hạaaa ~ (mặt đỏ tim bay bay) ]
[ Người trên lầu, thực sự không thích hợp xuất hiện ở chốn công cộng này (không nỡ nhìn thẳng) ]
…
Lê Ngạo mở túi vải nhỏ ra xem đồng hồ. Gần tới giờ thiên xích rồi!
Cậu vội vã ngẩng đầu gọi nhóm dị chủng: "Chúng ta về thôi! Mấy cái này giúp ta vận chuyển nghen? Đổi lại, ta sẽ giúp các ngươi xả len sợi. Đây là… giao dịch!"
[Giao dịch.]
Dị chủng nghe không hiểu nghĩa của từ này, nhưng lại rất thích âm thanh của cậu.
Cái âm "giao dịch" ấy, tựa như ma chú. Miễn là bọn chúng nghe cậu mèo nói vậy, là sẽ có chuyện vui xảy ra!
Lê Ngạo giơ móng vuốt nhỏ lên, nghiêm túc nhìn đám dị chủng to con: "Đồng ý thì ngoéo tay nhé!"
Thấy tụi nó vẫn chưa hiểu, cậu liền duỗi móng vuốt ra, chạm nhẹ vào móng vuốt to đen xì của Huân: "Như vầy nè!"
Đường Lang Quái số 1 có vẻ thông minh hơn các bạn, nó thử vươn móng ra, nhưng vừa chạm chút xíu đã hoảng hốt rụt tay lại, lùi hẳn mấy bước.
[ Không được. Không thể chạm vào cậu. ]
Không phải vì e ngại uy áp của kẻ mạnh kia, mà là nó không dám làm tổn thương cậu.
c** nh* như vậy, yếu ớt như vậy, lỡ nó làm cậu đau thì sao?
Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn vẻ ngập ngừng trên mặt to bự kia, rồi thấy ở giữa ngực Đường Lang Quái có một chỗ tròn trơn bóng.
"Ở đó!" Cậu nhón chân chỉ chỉ: "Ta có thể chạm vào chỗ đó được không?"
Chính là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể dị chủng
- vị trí của trái tim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!