Alpha-13 quyết định cho mèo chân ngắn kia đi học.
Cậu nhóc mèo con nhỏ xíu ôm ba lô, cái miệng chu chu cằn nhằn, đuôi còn quật tới quật lui đầy giận dỗi: "Tớ không đi học đâu."
Người máy nghiêng đầu hỏi: "Vì sao vậy?"
Lê Ngạo ưỡn ngực
- cái ngực lông mềm mềm tròn vo bé xíu
- nói vô cùng đàng hoàng: "Tớ là mèo con, mèo con thì không cần đi học!"
Alpha-13 chẳng hề tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Nhưng chẳng phải ngươi từng nói mình là người sao? Là người thì mấy phép cộng trừ đơn giản chẳng phải nên biết sao?"
"…"
Lê Ngạo nghẹn họng. Cái ngực vừa mới ưỡn ra liền xẹp xuống, đôi mắt xanh lam đảo tròn vòng vòng, cố gắng đào trong đầu lý do nào đó thật hợp lý để phản bác. Nhưng chưa kịp mở miệng, cái đuôi đã phản chủ trước, lén lút chui ra phía sau, giấu đi vẻ chột dạ.
Alpha-13 cúi xuống nhìn cậu, như một ác ma lặng lẽ thì thầm.
"Làm một nhân loại sáu tuổi, ngươi ngay cả hai mươi trong phép cộng trừ cũng không tính nổi."
Lê Ngạo ôm lấy cái đuôi bị tố cáo, rầu rĩ lầm bầm: "Tớ còn chưa tới sáu tuổi..."
Cậu rất nghiêm túc! Chính xác ra thì chỉ mới năm tuổi rưỡi!
Nhưng người máy chẳng để tâm mấy con số ấy, chỉ lạnh nhạt ném ra một câu: "Không biết chữ, ngươi ngay cả đường về nhà cũng chẳng tìm nổi."
"…"
Lê Ngạo đờ người ra. Cậu ngẩng lên nhìn Alpha-13, đôi mắt tròn xoe lóe lên chút hi vọng và hoang mang: "Tớ… tớ có thể về nhà sao? Về gặp bà nội được không?"
Mặc dù vài hôm trước đã từng trả lời rồi, nhưng lần này, Alpha-13 vẫn nhẹ nhàng lặp lại: "Có thể."
"Vậy chẳng phải là không cần chờ cậu và bác sĩ áo blouse trắng bàn bạc xong mới có thể về nhà sao?"
Áo blouse trắng là ai? Alpha-13 hoàn toàn không hiểu những gì cái đầu mèo kia đang nghĩ tới. Nhưng nó vẫn đáp.
"Có thể. Nhưng trước đó, ta cần nói với ngươi một chuyện."
Người máy kiên nhẫn giải thích cho Lê Ngạo nghe về tình hình tinh cầu hiện tại, rằng nếu muốn trở về Trái Đất, cần xác định tọa độ địa cầu, cần có tàu vũ trụ, và cần…
Lê Ngạo nghe xong hưng phấn hẳn lên: "Vậy là chỉ cần có tọa độ Trái Đất, có tàu vũ trụ là tớ có thể về nhà!"
Alpha-13 không nói dối, nhưng đúng là… cho cậu một hi vọng mơ hồ.
"Đúng vậy."
Lê Ngạo vừa nghe xong liền nhào một cái về phía cái hộp giấy trong góc ổ, moi ra quả cầu hạt dẻ cũ rích của mình, nhảy nhót xoay tròn hai vòng.
"Huân! Chờ tớ có tàu vũ trụ rồi sẽ đưa cậu về nhà luôn nha!"
Huân cũng bắt chước động tác xoay vòng, hô to: "Lê Ngạo!"
Alpha-13 đứng yên một chỗ nhìn, không nói gì. Cơ hội để một con mèo rời khỏi tinh cầu này gần như bằng không. Mà dù có quay về Trái Đất, chưa chắc thế giới đó vẫn còn như xưa.
Nhưng không sao. Dù là hi vọng mong manh, thì hi vọng vẫn là hi vọng.
Trong sách đã viết: "Nhân loại cần có niềm tin và mục tiêu thì mới có thể sống sót."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!