[Địa Cầu - Ngày đầu tiên của năm mới theo lịch nông nghiệp]
"Thật là tàn nhẫn, đứa nhỏ như vậy lại bị chết cóng ngay giữa thành phố."
"Đêm qua sương mù dày đặc đến rợn người, vừa dày vừa độc, hít vào một cái là xây xẩm mặt mày. Có lẽ nó lạc đường trong màn sương, tìm mãi không thấy đường về, cuối cùng bị đông chết."
"Tôi cá là như vậy. Mà cái đó sao có thể gọi là sương mù được? Rõ ràng là khí độc rò rỉ từ nhà máy hóa chất gần đó! Tội nghiệp thật, một đứa nhỏ lại bị vạ lây như thế."
"Con nhà ai vậy? Sao đến giờ vẫn chưa thấy người thân tới nhận xác?"
"Ở tòa nhà kia kìa, cảnh sát đã tới nơi rồi mà bọn họ vẫn chưa chịu xuống."
"Nghe nói đứa bé này không phải đi chơi rồi lạc đường đâu, mà là bị cha mẹ bỏ rơi. Hai người đã ly hôn, mỗi người tự xây dựng tổ ấm riêng, không ai muốn nuôi nó cả."
"Trẻ con xinh xắn như vậy mà cũng nỡ lòng nào vứt bỏ? Quá độc ác! Thế gian sao lại có những bậc cha mẹ như thế?"
"Ngay Tết nhất nữa chứ… Thật tội nghiệp."
Không phải vậy…
Tiếng người ồn ào vang lên khắp nơi, dội thẳng vào tai, từng câu từng chữ như dao cắt.
Lê Ngạo muốn lên tiếng phản bác, mình không đáng thương!
Đúng là ba mẹ không cần cậu nữa, nhưng cậu còn có bà nội mà! Có bà ở bên, cậu không phải một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Con thì đương nhiên phải theo mẹ. Đi theo một người đàn ông như tôi thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi không nuôi."
"Năm xưa mẹ anh khăng khăng đòi sinh con, giờ ly hôn thì tự mà nuôi! Tôi còn phải tái hôn, không thể mang theo thứ vướng víu như thế."
"Vậy thì quẳng cho bà lão nhà bên đi. Bà ta sống một mình, nếu đã muốn nuôi thì cứ để bà nuôi."
Đáng thương thật... Sao lại có cha mẹ như vậy... Không ai cần đứa nhỏ này cả...
Lời tranh cãi, tiếng bàn tán, sự thương hại, tất cả hòa vào nhau thành một dòng xoáy âm thanh hỗn loạn, không ngừng xoáy sâu trong đầu Lê Ngạo.
Âm thanh chồng chéo, lặp đi lặp lại, như đang đánh trống gõ chiêng trong óc cậu, khiến cậu choáng váng, muốn nổ tung.
Nỗi đau này quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, Lê Ngạo bắt đầu khóc nấc, run rẩy, giãy giụa như muốn bịt chặt hai tai lại, trốn khỏi tất cả.
"Lê Ngạo không phải đứa không ai muốn! Lê Ngạo có bà nội!"
"Lê Ngạo còn đi nhặt ve chai bán lấy tiền mua hoa cho bà nội!"
"Bà nội sẽ mãi nuôi Lê Ngạo!"
Cậu gào lên trong nước mắt, cố vùng ra khỏi thứ gì đó đang quấn quanh người mình.
"Bà ơi!" Cậu gọi lớn, muốn thoát khỏi cơn ác mộng toàn tiếng nói dày vò.
Trong một thoáng, hình ảnh thân quen như vừa hiện ra trước mắt.
"Mai là đầu năm mới rồi, bà đã chuẩn bị xong mấy món đồ. Con mang theo, nhớ ghé gửi cho ba mẹ trước đây của con."
Bà dúi cái rổ vào tay cậu, mỉm cười nói.
"Đi đường bình an, Lê Ngạo."
Lê Ngạo cầm lấy rổ bằng tay trái, tay phải vẫy mạnh, vui vẻ tạm biệt bà nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!